Chương 8: Thẩm Vấn Thêm Lần Nữa

*Nữ cảnh sát trẻ mới vào cục cảnh sát làm văn chức tìm được hung khí, đúng là phúc tinh tới cửa.*

Nơi thi thể nằm có chồng báo chất đấy, đại khái là đống báo bỏ đi mà người đàn ông tai nghễnh ngãng nhặt đồng nát vẫn chưa kịp bán đi.

Một chồng dính máu tươi đó đã bị đồng nghiệp bên bộ phận khoa học pháp y mang đi lúc thu thập chứng cứ, bây giờ mấy chồng còn lại bên đó đều không dính máu, Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn tuần san Minh Báo của tháng trước.

Trên mặt báo đăng ảnh về chủ đề hôn nhân hoặc đám cưới kể từ khi thành lập cho đến nay đã được bảy mươi lăm số báo, cũng chỉ ra rằng có hai mươi mốt đôi vợ chồng trong số đó đã ly hôn, kết luận là xác suất ly hôn ở Hương Giang đã im hơi lặng tiếng tăng vọt lên.

Hung thủ của đại đa số án gϊếŧ người đều là người thân, trong đó vợ chồng lại chiếm nhiều nhất.

Phương Trấn Nhạc thu lại tầm nhìn, bước đi chậm rãi ở hiện trường gây án, ánh mắt liếc qua từng góc một, đôi mày càng ngày càng nhíu chặt lại.

Buổi chiều bọn họ đã lấy lời khai của chồng nạn nhân, cũng xác nhận chứng minh ông ta không có mặt ở hiện trường.

Tuy rằng thám tử đã đi điều tra nghe ngóng các mối quan hệ công chúng khác của nạn nhân nhưng xét từ địa điểm, thời gian tử vong và cách thức gây án, Phương Trấn Nhạc thật sự đã suy luận ra được hung thủ hơn phân nửa không phải người quen gây án.

Không phải người quen gây án, trên người nạn nhân cũng không mất bất cứ tiền tài và vật phẩm gì, cũng không có nhân chứng tận mắt nhìn thấy, tin tức mà pháp y đưa ra cũng không có chỗ nào đặc biệt, buổi chiều bên bộ phận giám định chỉ đưa ra được kết luận mẫu máu và “vật chất để lại trên vết thương là rỉ sắt.”

Vụ án tiếp viên hàng không bị gϊếŧ rồi hòa tan xác năm tám mươi chín, vì tình gϊếŧ người, người quen gây án, thi thể bị phát hiện trong phòng khách nơi hung thủ ở, chân tướng gần như vậy nhưng từ bắt giữ đến thẩm lý còn cần đến hơn một năm.

Mà vụ án trước mắt này lại không có manh mối, bạn không tìm được hung khí, không mò được đến gần hung thủ... chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ bị tro bụi nhấn chìm trong đống án chưa giải quyết trong thành phố.

Phương Trấn Nhạc ngẩng đầu nhìn ngôi nhà hoang tàn bên ngõ nhỏ, quay người nói với Lưu Gia Minh: “Mấy cái cửa sổ đó có thể nhìn ra con ngõ này, nhà cửa san sát nhau, cho dù không có người qua lại thì vẫn có khả năng có người xuất hiện bên cửa sổ, hỏi lại đi, hỏi liên tục vào.”



“Em biết rồi, anh Nhạc.” Lưu Gia Minh quay đầu chạy đi.

Phương Trấn Nhạc lại gọi cậu ta lại, móc hai trăm đồng tiền Hồng Kông từ trong túi đưa qua: “Mua vài bao thuốc, kẹo và hạt dưa... đi tới nói chuyện quấy rầy không ngừng toàn bộ hàng xóm.”

“Yes, sir.” Lưu Gia Minh vừa cười vừa nhận lấy, cúi người chui ra khỏi tuyên cảnh giới.

...

Phương Trấn Nhạc đi qua đi lại trong ngõ nhỏ xảy ra hung án, không ngừng suy luận và tìm kiếm chi tiết bỏ sót, vừa giám sát các nhân viên điều tra tìm kiếm chứng cứ, vừa tìm tin tức có khả năng đã bỏ sót trong đầu.

Vết ngứa ở cổ và cánh tay không ngừng quấy rầy suy nghĩ của anh, bôn ba cả ngày, rốt cuộc lại quên mất xịt chống muỗi.

“Chú Cửu.” Phương Trấn Nhạc vò loạn mái tóc ngắn trong sự bực bội: “Đi kiểm tra xem công tác vệ sinh bên này là do ai nhận thầu, hỏi xem tối qua và sáng nay có phát hiện gì kỳ quái không?”

“Anh Nhạc, buổi chiều tôi đã điều tra qua rồi, ngõ này không có ai để ý đến đâu, người đàn ông nghễnh ngãng kia để đồ ở địa bàn bên này, người khác vào đây quét dọn, ông ta sẽ tưởng người ta muốn giành đồ của ông ta nên cầm chổi đuổi người ta, bây giờ người gần đây đều không đi vào nơi này nữa.”

Lâm Vượng Cửu gọi Phương Trấn Nhạc một tiếng “anh” theo công tác, Phương Trấn Nhạc lại gọi ông ta là “chú,” mọi người tự gọi theo cách của mình, không ai làm phiền ai.

“Tìm chứng cứ xong thì dẫn ông nhặt đồng nát về, lại thẩm vấn thêm lần nữa.” Phương Trấn Nhạc nói với vẻ bất đắc dĩ, bây giờ loại tình huống này chỉ có thể ép mấy người có khả năng tìm được này ra ít nước ngọt mà thôi.

...