Chương 17: Tiểu Phúc Tinh Của Giới Cảnh Sát 1

*Sau khi Dịch Gia Di lên tiếng cảnh báo và dũng cảm đuổi bắt, đã chiến đấu ác liệt với hung thủ khiến bả vai bị thương.*

Khi Phương Trấn Nhạc tình cờ quay đầu, lại trông thấy cô gái trẻ không hề che giấu tâm trạng áp bàn tay lên cửa sổ xe, môi hơi hé, không biết nhìn thấy gì mà chuyên chú và vui như vậy.

Anh nhân lúc đèn đỏ hơi thò đầu ra ngoài cửa sổ chỗ cô để nhìn, đường phố bình thường, người đi đường bình thường và xe cộ bình thường, thậm chí còn có một chiếc xe buýt hai tầng chắn tầm nhìn bên trái bọn họ, nhưng cô cảnh sát trẻ vẫn có thể nhìn chằm chằm vào chiếc xe buýt hai tầng đó đến vui vẻ, như thể trong chiếc xe đó không chở người Hồng Kông bình thường mà quái vật ba mắt hai mũi vậy.

Thật giống trẻ con.

Khoảng thời gian này đường xá có hơi tắc, mỗi lần dừng đèn đỏ, Phương Trấn Nhạc đều sẽ gác tay phải lên cửa sổ xe, chống cằm lên nắm day, hơi thả lỏng một chút.

Sau khi hứng thú thưởng thức phong cảnh của Dịch Gia Di đã bay hết sạch, quay đầu lại nhìn thấy Phương Trấn Nhạc với gương mặt mệt mỏi.

Trong khoang xe dường như yên tĩnh hẳn, ngăn cách với tiếng ồn ào của thế giới bên ngoài.

Sau hơn hai mươi phút, xe Jeep lái đến đường Cây Sồi, dừng trước một dãy nhà to lớn không được xây dựng hợp quy cách cho lắm.

Nhóm người già ngồi ở chân tường phe phẩy chiếc quạt hương bồ nói chuyện mặc áo may ô to cùng quần đùi bự, giống như một nguyên tố được quy cách nhất định trong bức tranh thời đại, lại bất chợt nhìn qua, mở miệng nói chuyện: “Gia Di tan làm rồi đấy à?”



Dịch Gia Đống ngồi ở đầu phố đọc truyện tranh [Phong Vân] đăng nhiều kỳ dưới ánh đèn không thể tính là sáng cho lắm.

Ánh đèn neon hắt tới nhuộm lên quyển truyện tranh đen trắng cũng mặc lên một bộ đồ rực rỡ cho Khổng Từ.

Nghe thấy tiếng người, Dịch Gia Đống ngẩng đầu lên, trông thấy một bóng người vô cùng cao lớn và uy phong phủ lên người em gái, khiến cho cô gái trẻ cao một mét sáu mươi sáu lại trông có vẻ nhỏ nhắn.

Anh ta đứng dậy, quan sát người đó với ánh mắt nghi ngờ.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Người đàn ông đó không nán lại lâu hơn, sau khi chuyển xe đạp của em gái từ cốp sau xuống lại vòng về phía ghế lái, ngồi lên xe Jeep lái đi vèo vèo trong màn đen.

Gia Di mới làm việc được hai tháng đã có người tan làm đưa về rồi sao?



Nhà họ Dịch vì có học sinh và nhân viên công chức sống nên đều ngủ rất sớm.

Sau khi người trong nhà đều đã chìm vào giấc ngủ, Dịch Gia Di nằm trên giường lăn qua lăn lại khó mà ngủ được.

Hôm nay thật sự xảy ra quá nhiều chuyện, rõ ràng rất mệt, cơ thể rã rời không chịu được nhưng cứ cố tình đầu óc lại hưng phấn.

Quá nhiều cảm xúc phức tạp đan xen, cô thậm chí khó mà gói gọn được chúng lại rồi tổng kết thành một từ.

Năng lực kỳ lạ rơi lên đầu một cô gái bình thường, cô không biết bản thân mình có thể sử dụng nó thật tốt hay không, và có thể chấp nhận được nó không nữa?

Dịch Gia Di ôm chăn, hồi tưởng lại cuộc sống vườn trường thời hiện đại trước khi xuyên qua đây và cuộc sống còn chưa đến một tháng này, càng nghĩ chi tiết lại càng nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy hoang mang.

Lựa chọn, trách nhiệm, đời người, tương lai, chính nghĩa, sự thật… những từ này đối với một người vẫn chưa từng tiến vào xã hội trước khi xuyên việt như cô mà nói đều quá tối nghĩa và quá nặng nề.

Cô trừng mắt nằm đó không biết bao lâu, cũng không biết nghĩ gì mà trên mặt hiện lên nụ cười.

Bên ngoài cửa sổ truyền tới tiếng chai lọ lăn lông lốc, hình như là người đi đường buổi tối trở về bất cẩn đá vào gì đó.

Đột nhiên Dịch Gia Di nhìn chằm chằm vào ván giường, lên tiếng: “Gia Như.”

“Hửm?” Em gái ở giường trên lẩm bẩm một tiếng, cũng không biết đang tỉnh hay là đáp lời cô trong mơ nữa.