Chương 45

Viện phúc lợi lớn trong thành phố mới có lãnh đạo đến thăm hỏi và chụp ảnh, nhà cô như vậy nhưng ngay cả tiền được quyên góp cũng rất ít. Danh sách được đọc sách có hạn, ai cũng muốn cướp chỗ.

Chỉ trong vòng mười giây, trong đầu Lục Tĩnh Nhiên đã quay mấy vòng.

Lục Tĩnh Nhiên nói: "Xin chào, tôi tên là Lục Tĩnh Nhiên, tôi có một mối làm ăn muốn thương lượng với anh được không?"

"Việc gì?" Chu Thạch thờ ơ nói.

"Anh thường xuyên đi tới thành phố Nam, tôi muốn anh mỗi lần đều chở trà đến thành phố, sau đó chúng tôi tự mình tới lấy, anh cảm thấy được không? Mỗi lần không quá hai trăm cân."

Chu Thạch nở nụ cười: "Điều này có bất tiện không?"

Lục Tĩnh Nhiên nói: "Mỗi lần anh vận chuyển nó tôi sẽ trả anh từ năm trăm đến một nghìn đồng, ít nhất ba lần một tháng."

Chu Thạch sửng sốt "Tôi nói mỹ nữ này, cô không phải muốn đùa tôi đấy chứ?"

Mỗi tháng có thêm ba nghìn đồng thu nhập, chỉ là tiện tay, cậu ta cũng có chút động tâm.

Hàng hóa cũng không phải quá lớn, có thể đặt phía sau ghế lái, tài xế có thể nghỉ ngơi ở vị trí giường nằm là được, cũng không cần chiếm dụng vị trí khoang sau, ông chủ cậu ta cũng sẽ đồng ý.

Lục Tĩnh Nhiên nói: "Đương nhiên không phải nói đùa, mỗi lần nhận hàng tôi sẽ đưa anh tiền mặt, việc này còn an toàn hơn công việc hiện tại của anh..."

Chu Thạch giật mình, thấp giọng hỏi: "Cô biết tôi làm gì không?"

"Tôi không biết."

Dùng một chút, Lục Tĩnh Nhiên lại nói: "Tôi từng nghe đồng hương nói một chiếc xe ô tô phóng nhanh vào lúc nửa đêm thì rất có thể là xe chở hàng buôn lậu."

Từ thành phố phía Nam đi Quảng Châu là vận chuyển một chuyến thuốc lá, sau đó vận chuyển hàng hóa, đồ gia dụng từ Quảng Châu đến các tỉnh khác, hoặc nhập lậu hoặc buôn lậu xe hơi.

Một chuyến xe đường dài này có thể kiếm được mấy trăm nghìn, giờ thuế nhập khẩu tổng hợp chưa giảm mà đã cao tới 2205, buôn lậu đã hình thành một dây chuyền hoàn chỉnh.

Nhưng Chu Thạch chỉ là một tài xế, tiền lương nhiều nhất là mười nghìn, nếu không cậu ta cũng không động tâm với mấy nghìn.

Sau đó, cậu ta bị kết án mười năm, rõ ràng là nhận tội thay người khác.

".. Cô không sợ tôi sao?"

Được rồi, cậu ta chắc chắn rằng người này là đang giả vờ không biết.

Lục Tĩnh Nhiên im lặng nhìn thẳng vào mắt cậu ta: "Tôi sợ anh làm gì? Tôi đến đây để hợp tác với anh, không phải đến đây để đánh nhau."

"Chúng ta mới gặp nhau lần đầu tiên, cô không sợ tôi lấy mất hàng của cô?"

Lục Tĩnh Nhiên nói: "Tôi không sợ, anh sẽ làm điều đó sao?"

Chu Thạch gãi đầu, cậu ta cho rằng mình là một người có trái tim rộng lớn, nhưng cô gái này còn hơn mình một bậc. Cậu ta do dự nói: "Vậy thì nếu cô không sợ, tôi muốn thử hợp tác với cô xem sao."

Lý Chí Kiệt đi vệ sinh trở về, phát hiện thế giới lại thay đổi.

Sau khi đợi mọi người rời đi, Lý Chí Kiệt hỏi: "Em, em thích người lái xe đó sao?"

Những cô gái trẻ ở trong huyện đều đã kết hôn, lễ vật cũng chỉ tám trăm đồng, còn phải mua đồ. Cô gái nhỏ này mắt cũng không chớp đã nhận lấy chiếc đồng hồ ba nghìn năm trăm đồng của người khác!

Hiện tại còn lôi kéo một đối tác tình cờ gặp mặt, còn tính giá cao cho người ta!

Lục Tĩnh Nhiên nhìn người đối diện trong vài giây, sau đó đưa tay gõ vào trán cậu ta: "Anh nghĩ gì vậy? Mau gọi điện thoại báo bình an cho mẹ, nói những chuyện tốt, đừng có khóc đấy."

Lý Chí Kiệt lườm cô: "Ngậm miệng lại, ai khóc chứ!"

Chu Thạch đã chạy xe đường dài từ Quảng Châu đến tỉnh Đông Hán hơn nửa năm, cậu ta quen biết rất nhiều tài xế trên tuyến đường này.