Chương 43

Cậu ta nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy đối phương là một cô gái khá trẻ và xinh đẹp: "Hàng là cái gì vậy? Bao nhiên cân?"

Lục Tĩnh Nhiên: "Một chút trà gửi về nhà, khoảng hơn hai trăm cân đựng trong hai túi lớn, muốn gửi đến tỉnh Đông Hán, đầu tiên phải đến Quảng Châu để chuyển tàu trước."

"Tỉnh Đông Hán? Tôi cũng là người đến từ Đông Hán! Cô đến từ đâu?"

Lục Tĩnh Nhiên: "Thành phố Nhạc Bắc."

"Nhà tôi ở huyện lẻ, không cùng chỗ với cô, nhưng trùng hợp xe cũng đi đến Quảng Châu, có muốn đi xe của tôi không?" Chu Thạch cười nói.

Có một cô gái ngồi bên cạnh, vừa lái xe vừa có thể nói chuyện phiếm để tỉnh táo. Hôm qua trong lúc cậu ta lái xe, suýt nữa đã ngủ gật, chờ lúc tỉnh táo lại thì bị dọa sợ đổ mồ hôi lạnh.

Cậu ta đậu xe ven đường, hút một bao thuốc lá mới lấy lại được tinh thần, hiện tại nghĩ lại vẫn còn thấy sợ hãi.

Nếu có chuyện gì xảy ra với đống hàng hóa này thì ông chủ sẽ lột da cậu ta mất.

Nếu bên cạnh có người nhắc nhở thì chắc chắn sẽ tốt hơn.

Vì vậy, cậu ta nghĩ đến việc chọn một người nào đó để bắt chuyện.

"Có thể, một trăm đồng được không?"

Lục Tĩnh Nhiên nhìn chiếc xe phía sau, là chiếc xe ISUZU nhập khẩu, là thế hệ thứ ba của ISUZU, thương hiệu đương nhiên không có gì đáng nói, chỉ sợ là toàn bộ thị trấn này cũng không tìm ra được mấy chiếc như này.

Có thể lái một chiếc xe như vậy thì tất nhiên không ham muốn mấy cân trà của cô.

Chu Thạch gật đầu: "Có thể, đồ đạc cô để ở đâu? Tôi vác lên cho cô."

Đối phương đưa ra giá hợp lý, Chu Thạch tuy rằng không thiếu chút tiền này nhưng thiện cảm của cậu ta đối với người này tăng lên không ít.

"Ở phía sau, tôi dẫn anh tới đó." Lục Tĩnh Nhiên không chậm trễ. Đôi khi ở bên ngoài tự lập nhiều quá cũng không quá tốt, có một số việc hãy để cho người đối diện cảm thấy được bạn cần sự giúp đỡ của họ một cách hợp lý, như vậy càng có thể kéo gần quan hệ lại với nhau.

Lý Chí Kiệt ở tại chỗ, trong lòng thấp thỏm, sao hiện tại cô còn chưa quay trở lại? Đang lúc cậu ta do dự có nên đi tìm cô không, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lục Tĩnh Nhiên đang dẫn theo một người đàn ông đi tới.

Lục Tĩnh Nhiên giới thiệu: "Đây là anh trai tôi."

Nói xong cô liền quay lại và nói: "Đây là tài xế em vừa tìm được, cũng là người từ thành phố Đông Hán, chúng ta đi xe của anh ấy đến Quảng Châu."

Chu Thạch cười và đưa cho Lý Chí Kiệt một điếu thuốc, cậu ta lắc tay: "Tôi không hút thuốc."

Chu Thạch tiện tay kẹp điếu thuốc đó vào sau tai, cầm túi lớn nhất trên mặt đất và đặt lên vai: "Đi theo tôi."

Cậu ta rất nghiêm túc.

Lý Chí Kiệt vội vàng cầm cái túi còn lại và đi theo.

Lục Tĩnh Nhiên khó khăn đi theo phía sau, hai người phía trước khiêng cái bao nặng sáu mươi kí đi như bay, cô chỉ mang theo 10 kí nhưng mỏi không chịu nổi.

Chu Thạch là người hoạt ngôn nên nói rất nhiều, trên người cũng toát ra khí chất. Chiếc xe tải hơn bảy giờ tối xuất phát và đến Quảng Châu vào lúc sáu giờ chiều ngày hôm sau.

Khi xe chạy vào thành phố, trời đã hoàn toàn tối đen.

Khoảng thời gian này là thời điểm tốt nhất để tham quan Thâm Quyến-Quảng Châu, những tòa nhà cao tầng đã mọc lên và hàng chục bảng hiệu đèn neon được treo cách nhau chưa tới một trăm mét.

Bộ dạng của thành phố đã bắt đầu hình thành.

So với Thượng Hải Bắc Kinh cũng không thua kém, cho đến khi giữa những năm 1990, sau khi chính sách nhà nước dần nghiêng về phía Bắc thì Quảng Châu mới phát triển dần chậm lại.