Chương 40

"Tổng cộng lại thì có khoảng hai mươi cân."

"Cháu muốn mua toàn bộ, ba loại còn lại mỗi thứ một ít, gom lại sao cho tròn bảy nghìn đồng." Lục Tĩnh nhiên nói.

Trà Thiết quan âm có giá hai đồng một cân, Bích Loa Xuân thượng hạng hai trăm năm mươi đồng một cân, loại kém hơn một chút có giá một trăm đồng một cân.

Bảy nghìn đồng? Vậy thì phải dọn sạch hàng tồn kho, có khí còn phải gom hàng của mấy nhà bên cạnh! Mấy người không kịp phản ứng.

Giá này không khác gì với giá trong suy nghĩ của Lục Tĩnh Nhiên, sau đó cô còn mua ba nghìn đồng một cân, nhưng không phải đều có chất lượng được như vậy.

Đúng là hương vị thượng hạng đều phải được thu hoạch từ những người nông dân trồng trà.

Cô không thích uống cà phê, cô thường quen uống trà hơn.

Lục Tĩnh Nhiên đứng lên: "Ngày kia chúng cháu trở về Quảng Châu, hợp đồng chúng tôi đã mang theo và có thể ký hợp đồng luôn, nhưng theo quy định của công ty chúng cháu thì công ty sẽ thanh toán trước 60% tiền hàng, trong vòng nửa tháng xác định không có vấn đề thì sẽ thanh toán toàn bộ số tiền còn lại."

Thường xuyên có những người bán trà trong thành phố sẽ thanh toán một nửa số tiền trước, nhưng đây là lần đầu tiên họ hợp tác với nhau nên có một vài người còn do dự.

Dù sao thì những người buôn bán trà ở thành phố thì họ đều có cửa hàng ở đó, không thể chạy mất.

Vương Trạch Hoa do dự hỏi: "Không thể thanh toán một lần sao."

Lục Tĩnh Nhiên mỉm cười: "Không phải cháu không muốn thanh toán tiền, nhưng quy định của công ty chúng cháu là như vậy."

Vương Trạch Hoa suy nghĩ hai phút, sau đó nói: "Nếu không thì công ty lấy thử bốn nghìn, sau đó lại quay lại lấy tiếp sau?"

Ông ấy làm việc luôn cẩn thận và không muốn mạo hiểm.

"Nhưng chúng cháu phải mua bảy nghìn tiền hàng." Dùng một chút, Lục Tĩnh Nhiên cười nói: "Chú, lần này cháu tới tìm mọi người bởi vì khi ông ngoại qua đời, bà cô ngoại gửi hai mươi đồng qua, khi đó nhà cháu điều kiện không được tốt nên cháu rất biết ơn bà."

"Cái gì? Gửi tiền cho cháu sao?"

Tống Ngọc Phương gửi tiền cho nhà ngoại đều là lấy tiền riêng của mình, vì vậy tất nhiên là giấu người nhà chồng.

Lục Tĩnh Nhiên hiện tại nói ra chính là để tăng sự uy tín, nhìn xem, tôi đến đây là báo ơn.

Nhưng đây cũng là tự mình suy nghĩ ra, có cơ hội nên tiện thể nhắc tới.

Gộp lợi ích của hai người liên kết lại với nhau, ở một mức độ nào đó càng làm cho người ta tin tưởng hơn.

Sở dĩ đại học là khởi đầu của sự nghiệp, Lục Tĩnh Nhiên rất giỏi quan sát người khác, trong thời gian ngắn đã tìm ra được điểm để gây ấn tượng với đối phương.

"Tôi phải suy nghĩ kỹ đã." Vương Trạch Hoa vẫn chưa ra được quyết định, nhưng trong lời nói đã không còn cảnh giác.

Lục Tĩnh Nhiên lấy lùi làm tiến, nói: "Cháu đến thăm bà, hiện tại có cơ hội nên muốn hỗ trợ cho gia đình của mình. Nếu mọi người cảm thấy không ổn thì cũng không sao cả, chiều ngày kia cháu mới đi, mọi người có thể suy nghĩ trong khoảng thời gian này rồi trả lời cháu, đừng cảm thấy xấu hổ, cháu đều có thể hiểu được."

"Được rồi."

Tối hôm đó Lý Chí Kiệt trằn trọc cả đêm không ngủ được, hiện tại Lục Tĩnh Nhiên nhất quyết chỉ đưa ra 60% tiền hàng, nếu không thành công thì phải làm sao?

Hơn nữa tại sao cô ấy có thể lừa dối mọi người như vậy?

Cậu ta càng nghĩ về điều đó thì càng cảm thấy tội lỗi.

Đêm nay không chỉ một mình cậu ta mất ngủ.

Mấy người quản lý của nhà họ Vương đều ngồi thảo luận cả đêm, do dự không dám đưa ra quyết định.