Chương 38

Bà cụ là người có tuổi tác cao nhất cho rằng đây chính là giấc mơ tối qua thành hiện thực, vừa rồi còn đi thắp một nén hương.

Nhiều món ăn như vậy, quản lý thu mua ngồi ở vị trí chính nhưng vẫn chỉ cắn hai miếng tượng trưng rồi buông đũa xuống.

Mọi người cảm thán thở dài, đúng thật là người thành thị, những món ăn này đều không thể lọt vào mắt, vì nể mặt mọi người nên miễn cưỡng động đũa.

Đây đúng là một hiểu lầm tốt đẹp, Lý Chí Kiệt ở nhà có thể ăn ba bát cơm, hôm nay tâm trạng nặng nề nên không cảm thấy đói.

Thức ăn trên bàn khác với vị mặn vị cay của Ninh Huyện, không có hương vị nguyên bản của gia vị.

Cậu ta nhìn cũng không có cảm giác thèm ăn.

Sau bữa ăn, những người phụ nữ dọn dẹp hết thức ăn sau đó dẫn bọn trẻ đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mấy người đàn ông có trách nhiệm chính ở lại.

Hai vị khách cũng không vội, Vương Trạch Hoa đã sốt ruột một lúc lâu, ông ấy mở miệng hỏi: "Cháu họ, cháu thực sự muốn mua nhiều trà như vậy?"

Ông ấy vẫn cảm thấy không yên tâm.

"Đúng vậy, lần này chúng cháu về đây chính là vì chuyện này."

"Chỉ hai người thôi sao?"

"Người quản lý này trông không lớn tuổi lắm, cậu ta có thể đứng ra làm chủ không?"

Lục Tĩnh Nhiên mỉm cười: "Làm sao có thể, có sáu người từ công ty đến, bốn người còn lại đi Quảng Châu, cháu nghe mẹ nói trà ở đây ngon nên dẫn quản lý của cháu đến xem, xem chất lượng trà như thế nào để đưa ra quyết định."

"Hóa ra là vậy." Sáu người, như vậy cũng đúng.

Lý Chí Kiệt nghĩ đến bốn sinh viên đại học gặp trên tàu, Lục Tĩnh Nhiên đang tính những người đó sao?

Cậu ta lại muốn khóc.

Lý Chí Kiệt lại càng im lặng hơn, tạo cho người ta một cảm giác khó dò.

"Chú à, chúng cháu có thể xem trước hàng, sau đó nói về giá cả có được không?" Lục Tĩnh Nhiên đưa chủ đề trở về đúng hướng.

"Được, tất nhiên không có vấn đề."

Việc xem hàng trước khi thu mua trà là chuyện bình thường, Vương Trạch Hoa bảo con trai lấy bộ ấm trà gốm sứ trong tủ ra, đun nước sôi và mang tới đây.

Lục Tĩnh Nhiên vươn tay ra: "Để cháu pha."

Vương Trạch Hoa hỏi: "Cháu có thể pha trà?"

"Chú nói lời này chính là bảo cháu không thể làm nghề này, ông chủ của chúng cháu còn nói cháu làm rất tốt, muốn đưa cháu đến Quảng Châu để đào tạo, ở đó có rất nhiều câu lạc bộ pha trà nghệ thuật lạ mắt, những động tác pha trà rất đẹp."

Lục Tĩnh Nhiên vừa nói vừa lấy một ít trà bằng muỗng cà phê và gạt ra đĩa.

Sau đó cô lấy ấm nước và bắt đầu đun nóng cốc.

Lý Chí Kiệt hơi ngạc nhiên, tại sao cô lại biết pha trà?

À, ông ngoại Lục Tĩnh Nhiên là một người có văn hóa truyền thống, có lẽ cô học theo ông ấy.

Lục Tĩnh Nhiên chạm phải ánh mắt của Lý Chí Kiệt đang nhìn chằm chằm mình, cô lại cười, nói đùa: "Quản lý Lý của chúng cháu mới vào làm việc chưa được hai tháng nên cái gì cũng chưa hiểu." Dừng một chút cô lại nói: "Nếu đã vào nghề này thì vẫn nên biết một chút, nếu không chú của cậu, phó tổng giám đốc của chúng ta sẽ lại phê bình."

Tuổi hai người họ cũng tương đương nhau nên cũng không phải căng thẳng như cấp trên cấp dưới.

Lục Tĩnh Nhiên tạo cho mọi người suy nghĩ rằng Lý Chí Kiệt là người có quan hệ với công ty, vì vậy cậu ta ngốc nghếch và vụng về là chuyện bình thường.

Lý Chí Kiệt:"..."

Chú của cậu ta trồng đậu phộng, cô gái này cứ mở miệng ra thì chính là một câu nói dối.

"Pha trà tốt nhất là pha bằng nước suối trên núi, như vậy sẽ không làm mất đi dinh dưỡng và hương vị của trà. Nhiệt độ nên là 80 độ C, nước sôi sẽ làm hỏng trà và khiến trà có vị đắng."