Mức tiêu thụ ở các tỉnh cao, lương phải trả cho một sinh viên tốt nghiệp đại học là 110 tệ, phải tiết kiệm ba tháng mới có thể mua một chiếc xe đạp thương hiệu Phượng Hoàng khiến mọi người hâm mộ.
Với số tiền như vậy thì bạn có thể mua một ngôi nhà chứa đầy xe đạp Phượng Hoàng.
Lục Tĩnh Nhiên thấy rằng hiệu quả "bom tấn" đã đạt được, vì vậy nói: "Chúng ta có thể nói chuyện hợp tác sau không? Người quản lý của cháu muốn đi nghỉ ngơi."
Vương Trạch Hoa hơi ngơ ngác, gật đầu: "Tất nhiên là được."
Ông ấy đến gần nhìn người quản lý mua hàng, trên mặt đối phương không có biểu cảm gì, thật sự không nhìn thấu được người này.
Quả nhiên không phải người bình thường, bỏ ra tám nghìn tệ để làm ăn cũng không chớp mắt một cái, có lẽ trong mắt đối phương thì điều đó chỉ là một chuyện nhỏ.
Trong nhà không có nhiều phòng, Lý Chí Kiệt là quản lý, cho nên vẫn nên để cho cậu ta một mình một phòng.
Lục Tĩnh Nhiên ngủ với một bé gái cùng thế hệ vào ban đêm.
Lục Tĩnh Nhiên đặt hành lý xuống, rửa mặt bên giếng nước xong thì nhìn thấy Lý Chí Kiệt đang đi tới.
Lý Chí Kiệt nhìn cô vài giây, sau đó mới mở miệng nói: "Anh có chuyện muốn nói với em."
Biểu cảm của cậu ta hơi nghiêm túc, hai người đi tới vườn trà trên núi, hiện tại đang là buổi trưa nên không có người làm việc.
Đi đến nơi vắng vẻ, Lý Chí Kiệt dùng lại, nhìn cô và nói: "Anh nghĩ chúng ta đang lừa dối mọi người."
"Tại sao lại là lừa dối?"
"Đây chẳng lẽ không phải lừa người sao?" Lý Chí Kiệt giống như vừa khóc vừa nói những lời này."
Cho dù cậu ta đã cố gắng lên tinh thần bao nhiêu, nhưng vào thời điểm này cậu ta vẫn cảm thấy hoảng sợ. Đặc biệt là bà cụ Vương nói bọn họ chính là quý nhân, Lục Tĩnh Nhiên lại vừa mở miệng đã là tám ngàn.
Cậu ta nghe xong mà chân mềm nhũn, sợ nói thì sẽ lộ bí mật nên chỉ dám im lặng.
Lý Chí Kiệt cảm thấy lần này coi như là xong đời rồi, cũng không còn sợ mất mặt mà khóc trước mặt đối phương.
"Em nhận quà đắt tiền của người khác, sau đó bán đi, còn nói có công ty đứng ra mua, nhưng hoàn toàn không phải vậy." Lý Chí Kiệt càng nói càng thấy lo lắng, nước mắt rơi xuống.
Lục Tĩnh Nhiên: "..."
Muốn khóc bao nhiêu thì khóc đi, thanh niên này giống như một chú chó nhỏ mới đầy tháng vậy.
Lục Tĩnh nhiên biết rằng đối phương lạnh lùng ít nói trước mặt người khác nhưng thật ra đang kìm nén trong lòng.
Khi cả hai đi đến nhà ga xe lửa của tỉnh, cô thấy đối phương lén lau nước mắt, khi biết cô nhất quyết muốn đi thành phố Nam, Lý Chí Kiệt lén lút khóc trong khách sạn.
Lục Tĩnh Nhiên hỏi: "Vậy ý của anh muốn sao? Em nên nói sự thật với họ? Nói với họ anh không phải là quản lý mua hàng của công ty, giấc mơ của bà cụ cũng không đáng tin, chúng ta đang lừa bọn họ?"
"Đã đến nước này còn nói được như thế nào nữa?" Lý Chí Kiệt vừa khóc vừa nói.
Từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa từng lừa gạt người khác, đây là lần đầu tiên cậu ta nói dối, cậu ta cảm thấy mình không thể ngăn cản được Lục Tĩnh Nhiên, để đối phương tự ý làm loạn. Lục Tĩnh Nhiên nhỏ hơn cậu ta hai tuổi, vì vậy lỗi vẫn là do cậu ta.
Đây là lần đầu tiên chàng thanh niên ở thị trấn nhỏ bước ra khỏi núi, những điều đó nằm ngoài nhận thức và sự chấp nhận của cậu ta.
"Đừng khóc nữa, mọi người sẽ nghĩ rằng em làm gì anh thì sao?" Lục Tĩnh Nhiên an ủi.
"Chẳng lẽ không phải do em sao?" Lần này cậu ta khóc càng to hơn.
Lục Tĩnh Nhiên: "..."