Chương 33

Lúc Lục Tĩnh Nhiên trả tiền, còn thuận tiện hỏi ông chủ cửa hàng đồ điện ở gần đây đi như thế nào, rồi nhớ kỹ địa chỉ mà ông chủ nói ra.

Ở bên này, Lý Chí Kiệt cảm thấy đau lòng xót tiền, thì Lục Tĩnh Nhiên đã bắt đầu phá của.

Là người thì phải mặc quần áo đẹp, Lục Tĩnh Nhiên đến cửa hàng trang phục ở ven đường, rồi chọn cho bản thân một bộ đồ màu xanh, có giá 10 đồng.

Cô lại chọn cho Lý Chí Kiệt một bộ quần áo, khi mặc trên người chiếc quần tây và áo sơ mi có cổ, cả người cậu ta trông có vẻ trưởng thành lên.

Mà bộ này có giá 30 đồng.

Mua hai bộ được giảm giá 5 đồng.

Hai người mặc quần áo mới trên người luôn, còn yêu cầu bà chủ sửa lại quần áo cũ.

Bà chủ nhìn thấy khách hàng hài lòng lại hào phóng như vậy, cười nói: “Em gái mặc bộ quần áo này thật xinh đẹp, bộ quần áo này mặc trên người em là thích hợp nhất.”

Lời này thật ra không phải lời nịnh nọt, đôi anh em này đều lớn lên không tệ, đặc biệt là cô em gái, chỉ cần tháo kính xuống là đã trở thành một mỹ nhân.

Nếu làn da trắng hơn thì càng tốt.

Cả hai rời khỏi cửa hàng trang phục, Lục Tĩnh Nhiên gọi xe đến cửa hàng đồ điện.

Lý Chí Kiệt đã chết lặng rồi, cậu ta đã quen sự gan dạ lớn mật của cô, chỉ có thể đi theo sau cô thôi.

Lục Tĩnh Nhiên đến dãy đường có nhiều cửa hàng đồ điện tử, sau khi bọn họ dạo quanh một vòng, cuối cùng cô chọn một cửa hàng kinh doanh khá tốt, nhưng đây không phải cửa hàng tốt nhất.

Lý Chí Kiệt không nhịn được, hỏi: “Đây là đồ của người khác, em muốn bán nó thật à?”

“Dù em muốn trả thì cũng không có biện pháp nào để trả, cái máy này gửi bưu điện không an toàn, em cũng không có thời gian đi tìm anh ấy đâu.”

Cuối cùng cô còn nói: “Anh yên tâm, sau khi em bán chiếc máy này đi, nếu còn gặp lại, em sẽ mua cho anh ấy một chiếc máy mới, hoặc trả lại số tiền gốc cho anh ấy, em chỉ nhận được số tiền lãi, loại đồ điện tử này sẽ giảm giá trị theo thời gian, nếu không dùng thường xuyên sẽ bị hư, coi như chúng ta đang vay tiền người ta thôi.”

Lý Chí Kiệt cảm thấy Lục Tĩnh Nhiên đang ngụy biện cho bản thân.

Lục Tĩnh Nhiên đi vào cửa hàng, đặt chiếc máy nghe nhạc Alkman lên trên kệ thủy tinh, hỏi: “Ông chủ, ông có thu máy nghe nhạc bỏ túi hàng secondhand không?”

Lúc này trùng hợp có một đợt khách rời đi, ông chủ có thời gian nhàn rỗi, tuy trong cửa hàng có thu mua hàng second-hand, nhưng không phải chuyên môn chính.

Cho nên không hứng thú lắm với chuyện này.

Ông chủ lấy chiếc kính cận đeo lên, rồi tùy tiện cầm chiếc máy lên xem, sau khi quan sát một hồi, mới giật mình mở miệng hỏi: “Cái máy này của cô bao nhiêu tiền vậy?”

Lý Chí Kiệt cảm thấy, hàng qua tay có giá hơn 2000 đồng thì chỉ có thể bị mua lại với giá 1700, 1800 đồng mới có lời thôi, sau đó cậu ta nghe thấy người bên cạnh báo giá.

“3500 đồng, đây là giá thấp rồi đấy.” Lục Tĩnh Nhiên nói.

Lý Chí Kiệt: “…”

Ông chủ cười cười nói: “Cô cảm thấy thứ này có giá trị cao như vậy sao?”

Dáng vẻ Lục Tĩnh Nhiên thản nhiên đáp lại: “Đây là chiếc máy do bạn học đang du học ở Nhật Bản của tôi mang về đấy, ở Nhật Bản đã bán giá hơn 2000 đồng rồi, mặt hàng này ở quốc nội rất hiếm thấy, trên tay ông chắc chắn là không có hàng này, tuy rằng đây chỉ là second-hand nhưng nó có chín phần mới.”

Hiện tại việc lưu thông hàng hóa không đơn giản, hàng hải ngoại có giá rất cao, có đôi khi còn cao hơn giá gốc mấy lần.