Lâm Khâm đã chọn được người đồng hành với mình rồi, cô cảm thấy Lý Chí Kiệt không tệ, dù cậu ta hơi khờ nhưng vóc người lại cao to, đi theo làm bảo tiêu một chuyến trông cũng tương đối an toàn.
Quan trọng nhất là khá dễ bị lừa.
Thêm một nguyên nhân nữa là, bây giờ cậu ta đang làm học đồ của thợ mộc, việc này không có tương lai là mấy, về sau càng không thể tham gia quân ngũ.
Lâm Khâm nghĩ nếu được nhìn thấy thế giới rộng lớn bên ngoài, tên nhóc khờ khạo đó chắc sẽ thay đổi cách nhìn về mọi việc.
…
Lưu Tú Bình có hơi lo lắng, vừa rồi ông chủ trạm điện thoại công cộng nói cho bà về sự bất thường của Lục Tĩnh Nhiên.
Lục Tĩnh Nhiên nhận điện thoại xong không về nhà cũng không biết là đi chỗ nào nữa, mấy ngày nay cô cũng biểu hiện rất lạ thường.
Lý Chí Kiệt thấy bà lo lắng như vậy, thì đành nói cho bà “sự thật” mà cậu ta giấu trong lòng mấy ngày nay.
Nhỏ mọt sách thi cuối kỳ không tốt, bị đả kích quá nên đâm ra khác thường.
Lý Phúc Lai tan tầm về nhà, nghe vậy thì thờ dài thầm than đứa trẻ này sao lại tự gây áp lực cho mình thế chứ.
Cả nhà lo lắng một phen, quyết định chờ khi nào Lục Tĩnh Nhiên trở về sẽ cố gắng ‘khai đạo’ cho cô một phen.
Lâm Khâm đi vào, nhìn vẻ mặt họ thế thì cũng lấy làm lạ.
Cô cảm thấy hình như họ đang hiểu lầm cái gì.
Hai bên đều đang lựa lời, vẫn chưa biết nên mở miệng thế nào.
Sau đó thì thím Triệu hàng xóm sang thăm.
Con trai nhà họ Triệu cũng đang học lớp mười một ở trường trung học Số Một, bưu điện vừa gửi thư thông báo tới.
Trong số đó có một phần là của Lục Tĩnh Nhiên, thím thấy được nên tiện đường mang sang cho cô.
Ở thời đại này phiếu điểm đều là do thầy cô tự viết tay rồi sao chép ra nhiều phần, có vài chỗ mực ra không đều nhưng tổng thể vẫn xem rõ ràng.
Cả khối lớp có bốn trăm học sinh, xếp hạng theo thành tích.
"Lục Tĩnh Nhiên vừa hay cháu ở đây, đầy là thư thông báo thành tích cuối kỳ." Thím Triệu nói.
Người nhà họ Lý: "..."
Thật đúng là cái hay không nói mà nói cái dở mà! Cái này còn không phải là đang rắc muối lên vết thương của con người ta sao?
Lưu Tú Bình nói: "Cháu không muốn bọn dì biết thành tích thì về phòng xem cũng được."
Lâm Khâm: "Không sao ạ, cháu mở tại đây cũng được."
"Vậy em cũng đừng buồn quá, lần sau cố gắng hơn là được."Lý Chí Kiệt hiếm khi nói lời an ủi.
"Đúng vậy, cháu đừng có hơn thua quá với việc này." Lý Phúc Lai nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Lâm Khâm mở thư ra nhìn, ngẩng đầu lên nói: "Ồ, cháu được hạng hai này."
Cô thật sự rất khâm phục Lục Tĩnh Nhiên, đúng là con ngoan trò giỏi mà.
Thím Triệu tiện đường đưa thư: "..."
Gia đình này bị sao thế? Hạng hai mà còn không hài lòng sao? Con của thím được hai mươi hạng đầu thôi là thím đã muốn khoe khắp làng xóm rồi!
Hừm, thật là muốn đánh người mà.
Lý Phúc Lai và Lưu Tú Bình liếc mắt nhìn nhau.
Hạng hai à? Vậy là đâu có thi rớt! Mọi người lo lắng không công rồi.
Nhưng mà bọn họ vẫn không thể yên tâm hoàn toàn được, nguyên nhân khả thi nhất bị bác bỏ rồi, vậy con bé rốt cuộc đang nghĩ gì?
Lục Tĩnh Nhiên ho khan một tiếng: "Ừm, cháu có chuyện muốn nói."
----------
"Cháu muốn đi tìm bố ruột của mình."
Lời này không khác gì ném một viên đá vào mặt hồ tĩnh lặng.
Lưu Tú Bình sửng sốt, bà ngỡ là mình đang nghe nhầm.
Bố ruột của Lục Tĩnh Nhiên đã bỏ đi mười mấy năm rồi không liên hệ gì, đương nhiên ông ta cũng chẳng gửi tiền nong gì về, theo như lời của Lý Phúc Lai thì ông là giống như "người chết không chôn" vậy.