“Ừ, cô cậu ghé thường xuyên nhé.”
Nhưng trong thâm tâm Trần Lâm hiểu rõ, về sau người đến sẽ là Chu Vân Kỳ và người khác, cả hai đều tự động bỏ qua chuyện đó, nghiêm túc thưởng thức bữa cơm này.
“Em mua vé về chưa?”
“Mua rồi, sáng ngày kia 8 giờ rưỡi xe chạy.”
“Vậy được, ngày kia dậy sớm một chút, anh đưa em ra ga. Đừng mang quá nhiều đồ, đường xa xách nặng lắm.”
“Đồ của em vốn dĩ cũng không nhiều, sách nên bán cũng đã bán rồi.”
Dừng lại một chút, đột nhiên không biết nên nói gì nữa, vì thế lại tiếp tục cúi đầu ăn.
Quãng đường mười phút đi bộ từ cổng Tây đến ký túc xá của Trần Lâm bị họ kéo dài thành một tiếng đồng hồ.
Chẳng ai nói đến thời khắc chia tay, khi ánh mắt chạm nhau, bảy năm thấu hiểu khiến họ đồng thời lên tiếng.
“Vậy em đi nhé.”
“Vậy anh đi nhé.”
Ăn ý đến mức cả hai không nhịn được phì cười.
Sau đó mỗi người một hướng, bước nhanh về phía trước.
Tham dự xong lễ tốt nghiệp, nhận bằng tốt nghiệp và học vị, những gì còn lại phía sau chỉ là chia tay.
Trước đây Trần Lâm nghĩ rằng mình sẽ là người cuối cùng rời trường, cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng để tiễn từng người trong số bảy bạn cùng phòng, nào ngờ cuối cùng lại là cô rời đi đầu tiên.
Sáng sớm thức dậy rửa mặt, kiểm tra lại xem trong ký túc xá còn sót lại đồ gì không.
Dù cô đã cố gắng nhẹ nhàng nhưng vẫn không tránh khỏi gây ra chút tiếng động. Các bạn cùng phòng lần lượt thức giấc, ngồi trên giường nhìn cô.
Càng yên tĩnh, càng cảm nhận rõ sự lưu luyến.
Từ chối lời đề nghị đưa tiễn của các bạn cùng phòng, cô còn lấy Chu Vân Kỳ ra làm cớ. Nói với nhau “Hẹn gặp lại”, nhận được những lời chúc “Thuận buồm xuôi gió”. Có lẽ vì vội vàng đi bắt tàu nên nỗi buồn chia ly cũng vơi đi phần nào.
Tay phải xách một bao tải lớn, bên trong là một bộ chăn đông còn khá mới của cô, quần áo và vài cuốn sách. Trên vai trái đeo chiếc túi vải đựng giấy tờ tùy thân, tiền và cốc nước.
Đồ đạc không tính là nặng, nhưng khi cô vừa ra khỏi ký túc xá, Chu Vân Kỳ nhìn thấy cô lỉnh kỉnh bao lớn bao nhỏ liền nhíu mày trách: “Đã nhắc em mang ít đồ thôi, nhiều quá thì gửi bớt, phải chuyển mấy chuyến xe mới về tới nhà, xách sao nổi.”
Trần Lâm xua tay, thản nhiên nói: “Không nhiều lắm đâu, em xách được.”
Chu Vân Kỳ giật lấy bao tải lớn xách hộ, lúc anh ta đưa tay định cầm túi vải của cô, Trần Lâm nghiêng người tránh: “Anh cũng đang xách đồ rồi, cái này em cầm được.”
Hôm nay là ngày Chu Vân Kỳ đến công ty mới báo danh, sau khi đưa cô ra ga, anh ta còn phải chạy đến công ty.
Căng tin trường học vẫn chưa mở cửa, sợ không kịp giờ nên họ cũng không nghĩ đến việc mua bữa sáng. Xe buýt đến muộn hơn dự kiến, Chu Vân Kỳ liên tục xem đồng hồ, lại nhìn lộ trình giao thông trên xe, lo lắng không kịp chuyến tàu của Trần Lâm.
Không giống như anh ta, tâm trạng của Trần Lâm thư thái hơn rất nhiều.
“Sẽ kịp mà, em đã lấy vé rồi.” Bớt được thời gian xếp hàng lấy vé.
Trước đây Chu Vân Kỳ mới là người bình tĩnh nhất, trái lại Trần Lâm lại nóng vội, lo lắng không thể hoàn thành công việc đúng hạn, lo lắng không kịp xe.
Nhưng may mắn vẫn mỉm cười với họ. Chuyến xe này chạy thông suốt, ngay cả khách lên xe cũng không nhiều, cuối cùng lại đến bến cuối sớm hơn 10 phút so với thường ngày.
“Bà con kiểm tra hành lý rồi xuống xe nhé.” Tài xế vừa dừng xe đã giục hành khách xuống.