Đại học Hải Thị tuy tốt, nhưng giữa vô số trường đại học danh tiếng ở Hải Thị, nó cũng không phải quá nổi bật, có thể xin được việc ở đài truyền hình đã là rất khó khăn rồi.
Có lẽ cảm thấy giọng điệu của mình hơi nặng nề, giáo viên hướng dẫn dịu giọng, chưa đợi Trần Lâm trả lời đã hỏi tiếp: “Thực ra về Dương Tỉnh làm việc cũng không tồi, nhà em xin được việc cho em rồi à?”
Bắt gặp ánh mắt mong đợi của giáo viên hướng dẫn, Trần Lâm căng thẳng, cúi đầu nhìn mũi giày, các ngón chân giấu trong giày vải bạt cứ bấu chặt xuống đất. “Dạ không, nhà em chưa xin việc cho em. Ông bà ở nhà bị ốm, em phải về một thời gian, sau đó, sau đó sẽ tìm việc ở thành phố quê em ạ.”
Ba cô chẳng trông cậy được gì, ông bà lại tuổi cao sức yếu, không thể cứ nhờ người trong làng chăm sóc mãi được, ít nhất cô cũng phải về nhà một thời gian.
Hôm qua cô đã đến phòng nhân sự của đài truyền hình hỏi, vị trí đó đang rất cần người, cô và một bạn nữ khác trúng tuyển phải nộp bằng tốt nghiệp để đi làm ngay. Dù cô là người phỏng vấn đứng đầu nhưng công việc này không phải chỉ có mình cô làm được, họ không thể chờ cô mãi.
Giáo viên hướng dẫn tức đến mức không muốn nói chuyện.
Chẳng phải đây là cái kiểu "ném quả dưa hấu để nhặt hạt vừng" hay sao?!
“Ông cụ ốm, người khác trong nhà không chăm sóc được sao? Em gọi điện về nhà đi, để cô nói chuyện với người nhà em.”
“Thưa cô.” Trần Lâm hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt giáo viên hướng dẫn, xác nhận mình hoàn toàn tỉnh táo mới kiên quyết nói: “Thưa cô, em đã suy nghĩ kỹ rồi, mấy ngày qua em cũng đã cân nhắc đến mọi hậu quả. Nhà chỉ có hai ông bà, tuổi đã cao không thể cứ trông chờ họ hàng giúp đỡ mãi. Hải Thị lại quá xa.”
“Em đã nói chuyện này với gia đình chưa? Việc này em tự quyết định được sao?”
“Việc của em, em tự quyết được.” Liếc nhìn giáo viên hướng dẫn, Trần Lâm vội vàng bổ sung: “Việc lớn trong nhà đều do em quyết định, ông bà đều nghe em cả.”
Giáo viên hướng dẫn cũng không biết nên nói gì nữa, khuyên cũng không được mà không khuyên cũng không xong.
Vừa tiếc cho Trần Lâm bỏ lỡ công việc tốt ở đài truyền hình, lại vừa mừng vì cô hiếu thảo và có trách nhiệm.
“Em đã suy nghĩ kỹ rồi, không hối hận thì cứ làm.” Giáo viên hướng dẫn nói: “Cũng đừng quá lo lắng, dù sao cũng là sinh viên, về quê tìm công việc tốt cũng không khó. Tốt nghiệp nhớ giữ liên lạc với thầy cô bạn bè, sau này muốn quay lại Hải Thị làm việc cũng có cách.”
Trần Lâm mỉm cười gật đầu, “Vâng! Cảm ơn cô!”
Đợi Trần Lâm ra khỏi văn phòng một lúc lâu, các giáo viên khác mới bắt đầu bàn tán xôn xao.
Rời khỏi tòa nhà văn phòng, Trần Lâm đi thẳng đến trạm xe buýt trước cổng trường.
Đã quyết định rồi thì không nên chần chừ, đến đài truyền hình nói rõ với bộ phận nhân sự càng sớm càng tốt, tránh làm lỡ việc tuyển dụng của họ.
Không nằm ngoài dự đoán, sau khi nắm được tình hình, bộ phận nhân sự của đài truyền hình quyết định tuyển dụng người đứng thứ ba trong buổi phỏng vấn, tình cờ lại là bạn cùng lớp của Trần Lâm. Quay lại trường, cô ghé qua ký túc xá nam để báo tin cho người bạn này.
Anh bạn kia ngơ ngác, “Hả? Người đứng thứ hai không đi à?”
Sau sự ngạc nhiên là niềm vui vỡ òa, chuyện tốt từ trên trời rơi xuống cuối cùng cũng đến lượt cậu ta rồi! Trong lòng cậu ta thầm nghĩ, cũng may người kia “dở hơi” nên mới cho cậu ta cơ hội nhặt được món hời.