Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Thập Niên 90] Sinh Viên Về Thôn Làm Xây Dựng

Chương 16

« Chương Trước
Trước đây khi còn nhỏ cô từng oán hận cha mẹ, nhưng giờ đã trưởng thành, cô thấy mọi chuyện cũng chẳng sao cả.

Vốn dĩ là hai con người ích kỷ, không thể trông mong gì vào lương tâm của bọn họ.

Hơn nữa cô thấy rõ ràng, dù ba cô khi về quê làm ra vẻ ta đây, nhưng ở trước mặt người vợ hiện tại ông cũng chẳng dám nói to, ngoài việc số tiền 100 đồng đã hứa chu cấp mỗi tháng, muốn lấy thêm tiền thì ông ta cũng không quyết định được.

——

Trần Lâm tắm rửa xong cả người sảng khoái, đỡ bà nội đi ngủ rồi mới về phòng dọn dẹp hành lý.

Quần áo của cô không nhiều, đều được gấp gọn gàng trong tủ, riêng bộ váy công sở được đặt riêng trên cùng, nếu không bắc ghế lên thì bình thường cũng không nhìn thấy.

Xếp gọn gàng mấy cuốn sách chuyên ngành mang về, cô xoay người nhìn quanh, không còn gì cần dọn dẹp nữa.

Đêm nay thật khó ngủ.

Khi về, cô nghĩ ít nhất sẽ ở nhà một thời gian để chăm sóc ông bà, bây giờ thấy tình hình của họ cũng khá ổn, cô cũng phải nhanh chóng tính đến chuyện công việc.

Làm việc ở thị trấn gần như có thể loại trừ.

Đường từ thôn họ ra thị trấn và ra huyện không cùng một hướng, tuy đến thị trấn gần hơn nhưng thị trấn nhỏ đó chẳng khác gì một ngôi làng lớn hơn với vài cửa hàng, ngoài ủy ban thị trấn ra thì không có đơn vị nào khác.

Không phải làm việc ở ủy ban thị trấn là không tốt, chỉ là những đơn vị này đều có tính chất địa phương, càng ở nơi nhỏ càng coi trọng quan hệ, thân thích gần xa của cô đều được tính đến... Đó là nơi cô không với tới được.

Thành phố có nhiều đơn vị, cơ hội cũng nhiều hơn. Nhưng cô vẫn muốn làm việc ở huyện.

Huyện sắp lên thành phố, tuy "đánh cược" như vậy rất mạo hiểm, nhưng nếu huyện thành thật sự lên thành phố thì sau này nơi đây sẽ phát triển chẳng khác gì Bàn Châu, dù sao cô còn trẻ, chịu được vất vả. Thứ hai là làm ở huyện gần nhà, dù có phải đi về trong ngày thì việc đi lại cũng thuận tiện hơn.

——

Người cao tuổi giấc ngủ ngắn, bà nội đã dậy sớm nấu cháo. Trần Lâm nghe thấy tiếng động, xoa xoa huyệt thái dương vẫn còn căng tức, rời giường ra phụ giúp.

“Còn sớm mà Lâm Lâm, con ngủ thêm chút nữa đi.”

Trần Lâm ngồi xổm dưới mái hiên, tay phải cầm cốc nước nhựa màu xanh lá cây, tay trái cầm bàn chải đánh răng, miệng đầy bọt kem, chỉ có thể lắc đầu ú ớ nói: “Tối qua con ngủ sớm lắm.”

Thực ra là lên giường sớm, cô cũng không biết mình thực sự ngủ lúc mấy giờ.

Chân trái của ông nội vẫn chưa thể chạm đất đi lại được, sau khi ăn sáng xong, thấy mặt trời đã lên cao, bà nội sang nhà ông Ba, gọi anh rể Lý Nhị Ngưu đến cõng ông nội.

Gia đình họ Lý 60 năm trước được chính phủ sắp xếp chuyển đến thôn Hưng Phúc kế bên, nhà anh rể đông con, đến khi con cái trưởng thành thì lại nghèo đến nỗi không có tiền cưới vợ. Vì vậy, vừa nghe ông Ba muốn tìm người ở rể cho chị họ, anh ta liền vui mừng tự mình tiến cử.

Anh rể mấy năm trước đi làm thuê ở tỉnh ngoài, dành dụm được tiền không mua nhà mới mà mở một tiệm tạp hóa duy nhất trong thôn.

Trong thôn chỉ có hai nhà có điện thoại, một nhà là nhà ông Ba mở tiệm tạp hóa, nhà còn lại là nhà trưởng thôn. Nhà trưởng thôn chuyển ra đầu thôn xây nhà mới, người trong thôn muốn gọi điện thoại đều đến nhà ông Ba.

Nói ra cũng buồn cười, chị họ Trần Lâm rất nhút nhát, ít nói, da mặt mỏng tính tình lại mềm yếu, cãi nhau với người khác chưa bao giờ thắng. Anh rể ngày thường trông thì thật thà chất phác, nhưng nếu trong nhà ai có xích mích với người ngoài, tài ăn nói của anh ta ở trong thôn là không ai sánh bằng.

“Bác cả, bác gái, Lâm Lâm.” Lý Nhị Ngưu khô khan chào hỏi một lượt, xoa xoa tay rồi im bặt, thấy họ chuẩn bị xong liền kéo ống quần xuống ngồi xổm trước mặt ông nội.

Trần Lâm và chị họ rất thân thiết, nhưng lại chưa từng nói chuyện nhiều với anh rể.

Đồ ăn vặt Chu Vân Kỳ cho cô còn thừa một ít, trước khi ra khỏi cửa cô đều bỏ vào túi.

Tiệm tạp hóa nhà ông Ba dựng ở trong sân, cổng lớn mở ra phía đường cái, đằng sau có một cửa nhỏ để người trong nhà ra vào.

Căn nhà nhỏ chừng tám mét vuông, gần cửa bên trái đặt một tủ kính, bên trong dựa tường kê hai kệ gỗ, hàng hóa được sắp xếp gọn gàng, tuy ít nhưng cơ bản những vật dụng sinh hoạt cần thiết đều có thể mua được ở đây.

Minh Minh đang ngồi xổm trước cửa tiệm tạp hóa chơi bi ve, tiện thể trông hàng. Bẽn lẽn chào bọn họ một tiếng rồi quay người lẽo đẽo theo sau ba nó như cái đuôi nhỏ.

Tính cách này hoàn toàn giống chị họ cô.

Trần Lâm lấy đồ ăn vặt ra, Minh Minh vui mừng reo lên khe khẽ. Đôi mắt nhìn đồ ăn vặt rồi lại nhìn Trần Lâm, mím môi ngượng ngùng tiến đến xin cô.

Trần Lâm không đợi cậu bé mở miệng đã nhét cả túi đồ ăn vặt vào túi áo trước bụng nó, bụng Minh Minh phồng lên tròn vo. Cô thuận tay xoa đầu Minh Minh: “Đi chia cho Tráng Tráng ăn đi.”
« Chương Trước