Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Thập Niên 90] Sinh Viên Về Thôn Làm Xây Dựng

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chẳng cần đến ngày mai, những lời này của cô ở trong thôn sẽ được thêu dệt thành mấy phiên bản khác nhau.

Trong một khoảng thời gian dài tiếp theo, cho đến khi cô tìm được việc mới, câu chuyện mới mẻ nhất của cả thôn Phú Hoa chỉ có một: Trần Lâm học xong đại học cũng vô dụng, cuối cùng vẫn phải về quê làm ruộng.

Chuyện nhỏ nhặt thường ngày so với chuyện của cô đều trở nên tầm thường không đáng nhắc tới.

Cô vừa về chỉ muốn hỏi thăm sức khỏe ông bà, nhưng lại bị hỏi dồn dập về chuyện công việc, bây giờ cuối cùng cũng không còn ai làm phiền nữa.

“Ông đi đường không cẩn thận bị trẹo chân, nhìn thì nghiêm trọng nhưng bác sĩ nói dán thuốc nửa tháng là khỏi thôi.” Ông nội chỉ vào bát mì trên bàn, “Còn nóng đấy, mang đi hâm lại ăn đi.”

Trần Lâm ngăn bà nội lại không cho bà mang đi hâm, cô cầm đũa lên ăn liền.

Ông nội nằm tựa lưng trên giường tre, bàn tay to thô ráp thỉnh thoảng vỗ vào đùi. Bà nội kê lại băng ghế dài cho ngay ngắn, ngồi đối diện Trần Lâm nhìn cô.

“Lâm Lâm, nói thật với ông bà đi, có phải con đã tìm được việc ở Hải Thị rồi nhưng không đi mà chạy về đây không?”

Ánh mắt ông bà nhìn chằm chằm vào cô, Trần Lâm khựng lại, theo bản năng muốn cúi đầu, nhưng biết rằng hành động nhỏ này chắc chắn sẽ bị ông bà nhìn ra sơ hở.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt ông bà, mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: “Trường con ở Hải Thị cũng không phải trường quá tốt, sinh viên đông lắm, đơn vị tốt tuyển dụng cũng ít. Hơn nữa con cũng không muốn làm việc ở Hải Thị, xa quá, sau này muốn về thăm ông bà cũng khó.”

Bà nội không kìm được quay mặt đi lau nước mắt, Trần Lâm thương ông bà khiến họ vừa cảm động vừa lo lắng. Nhà họ ở cái thôn nhỏ xa xôi hẻo lánh này, cách huyện thành cũng không gần, cho dù có thể làm việc ở huyện thành, họ cũng thấy tiếc cho Trần Lâm.

“Con nghĩ cho ông bà, ông bà hiểu. Ngày mai ông sẽ đến nhà ông Ba gọi điện cho ba con, bảo nó tìm cho con một công việc ở Bàn Châu.” Ông nội chậm rãi nói: “Ba con tuy tính tình không tốt, nhưng con đừng cố chấp, bản thân con có được công việc tốt mới là quan trọng nhất.”

Ông nội luôn dạy cô như vậy, thái độ với ba mẹ phải mềm mỏng một chút, những gì cần đòi hỏi thì tuyệt đối không được nhượng bộ.

Bà nội cũng nói ngày mai phải gọi điện cho ba cô sớm, nhanh chóng giải quyết vấn đề việc làm, ông bà cũng yên tâm hơn.

Thực ra Trần Lâm không phản đối việc để ba tìm việc cho mình, chỉ là cô biết ba không đáng tin, không muốn ông bà mất công nhờ vả rồi lại thất vọng.

Nhớ năm nào mẹ cô là Lưu Lệ Hoa mới đến Phú Hoa chưa được hai tháng đã yêu nhau say đắm với ba cô, cưới nhau bất chấp sự can ngăn của hai bên gia đình.

Nhờ thân phận con liệt sĩ mà ba cô được nhận vào làm việc tại nhà máy hóa chất ở huyện, cuộc sống gia đình ba người tưởng chừng tốt đẹp hơn thì việc thi đại học được khôi phục.

Mẹ cô muốn ôn thi để về lại trên tỉnh, còn ba cô được người vợ hiện tại của ông tạo điều kiện chuyển công tác lên thành phố. Cả hai ngồi xuống bàn tính, chia tay là lựa chọn tốt nhất, thế là ly hôn cả nửa năm sau mới dám nói với gia đình.

Bỏ mặc cô cho hai ông bà già nuôi nấng, hai người họ cũng đúng là đạt được ý nguyện, mỗi người đều có tương lai riêng.
« Chương TrướcChương Tiếp »