Chương 13

Mỗi lần cô về, bà cô họ đều hỏi câu này. Nhìn nét mặt Trần Lâm, bà cũng đoán được câu trả lời, liền dặn dò: “Mẹ con ở tỉnh, ba con ở thành phố, tiện đường thì ghé qua thăm họ nhé.”

Bà cô họ nói gì cô cũng gật đầu đồng ý cho phải phép, nhưng trong lòng vẫn giữ nguyên ý định của mình.

Ý của người già rất đơn giản, ba mẹ cô ly hôn xong đều có sự nghiệp riêng, muốn cô thường xuyên xuất hiện trước mặt ba mẹ để duy trì tình cảm, chỉ cần tình cảm còn đó, họ sẽ "lo liệu" cho cô.

Nhưng kể từ hồi học cấp 3 cô đã không còn trông chờ bọn họ sắp xếp công việc cho mình nữa.

Chờ cậu họ buộc bao tải lớn vào yên sau xe đạp xong, Trần Lâm cam đoan với bà cô họ chắc chắn mai sẽ đến nhà ăn cơm. Cô đẩy chiếc xe đạp 28 Đại Giang, đi nhanh vài bước rồi mới leo lên ngồi.

Cậu họ đã cẩn thận buộc thêm một cái đèn pin vào đầu xe cho cô.

Đường thôn gập ghềnh, trước đây cô đi xe đạp không biết đã ngã bao nhiêu lần, có một khoảng thời gian dài không đi nên phải hết sức tập trung nhìn phía trước, chuẩn bị sẵn sàng nhảy xuống xe bất cứ lúc nào để tránh ngã xuống ao ven đường.

Vào trong thôn, gặp mấy đứa trẻ con chạy nhảy chơi đùa, cô xuống xe dắt bộ. Tráng Tráng nhà ông Tư nhìn cô chằm chằm một lúc mới nhận ra, vẫy tay rối rít: “Cô Út về rồi!”

Minh Minh nhà ông Ba là đứa nhút nhát, thấy Tráng Tráng đi theo sau xe cô, nó do dự một lát rồi cũng nắm chặt tay chạy theo.

Ấn tượng của Minh Minh về cô họ nhà ông Hai là mỗi lần cô về quê đều cho chúng kẹo bánh với hình thù kỳ lạ, hương vị độc đáo.

“Con giúp cô đẩy xe nhé.” Tráng Tráng chạy theo giúp Trần Lâm đẩy xe, thấy cô quay lại thì cười toe toét khoe hàm răng.

Trần Lâm trêu nó: “Cô không có mua đồ ăn về đâu.”

“Hả?” Tráng Tráng há hốc miệng kinh ngạc, cô Út không mua đồ ăn ngon về sao?

Cảm xúc của trẻ con đều thể hiện trên mặt, sự thất vọng hiện rõ, sức đẩy xe cũng yếu đi. Minh Minh chạy theo sau cũng nghe thấy Trần Lâm nói, không kêu ca gì đi lại phụ Tráng Tráng đẩy xe.

Lần này cô Út không mang đồ ăn ngon cho chúng chắc là vì cô Út không có thời gian đi mua. Nhưng trước đây cô Út đều mang đồ ăn ngon về, chúng phải giúp cô Út đẩy xe!

Thấy Minh Minh như vậy, Tráng Tráng cảm thấy thua kém, lại cố gắng đẩy xe, vừa đẩy vừa tự an ủi: “Mai mình sẽ đi chợ với bà, bảo bà mua kẹo!”

Minh Minh không hiểu, kẹo bán ở chợ với kẹo bán ở tiệm tạp hóa nhà mình đều giống nhau, hôm nay cũng có thể mua mà?

——

Dân thôn Phú Hoa phân nửa họ Trần, còn lại là họ Trương và họ Dương. Cậu họ của Trần Lâm là họ Dương.

Trong thôn này, hễ ai họ Trần đều là họ hàng với nhà cô, cùng một gốc tổ tiên.

Ba mẹ của ông Ba và ông Tư là anh em ruột với ba mẹ của ông nội cô, theo cách gọi của người Trần trong thôn, ba nhà họ là “nhánh của tam phòng”, cho nên nhà cô thân thiết với hai nhà kia hơn những người họ Trần khác.

Còn ông nội ruột của cô, tức ba của Trần Viện Triều, lại là anh em ruột với ông nội hiện tại của cô, vì ông nội ruột đi lính không về, bà nội ruột cũng mất sớm, nên ba cô trở thành con trai của ông bà nội hiện tại.

Nghe đồn tổ tiên nhà họ Trần được chôn cất ở vùng đất phong thủy tốt cho nên con cháu Trần gia hưng thịnh. Trần Lâm không mê tín dị đoan nhưng cũng phải thừa nhận nhà họ Trần không hề trọng nam khinh nữ, ngược lại sinh mười đứa con trai mới đến hai đứa con gái. Nhà họ chẳng lo không có con trai nối dõi, nhưng con trai nhiều thì lấy đâu ra tiền cưới vợ đây…