Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 90: Sau Khi Nghỉ Việc Ta Trở Thành Âm Sai

Chương 35: Đập bát cơm sắt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Người được phân công quản lý và mua sắm ở trong bệnh viện trực thuộc nhà máy cơ khí hạng nặng là Phó viện trưởng Dương…Ban đầu Tạ Vân còn có chút thiện cảm đối với Phó viện trưởng Dương, bởi vì quản lý khoa không tìm cô để tra hỏi, nhưng lần này nhập hàng cô đã nhận ra được bản chất của Phó Viện trưởng Dương.

Làm gì có người nào tốt, Viện trưởng Chu tham quyền, Phó viện trưởng Dương tham tiền.

Tuy nhiên, Phó viện trưởng Dương tham tiền cũng không tham đến trên đầu cô, cho nên Tạ Vận cũng không xen vào việc của người khác giống như cảnh sát Thái Bình Dương, cô chỉ suy nghĩ một lát cũng không tán gẫu với người khác về chuyện này.

Viện trưởng Chu tham quyền đã để cho Chu Ngọc Mai thay thế công việc của Tạ Vân ở nhà thuốc, điều này thật sự đυ.ng chạm tới lợi ích của Tạ Vân.

Cô càng suy nghĩ lại càng nhận ra viện trưởng Chu không phải là thứ tốt lành gì!

Ban ngày Tạ Vân làm việc để kiếm chút tiền tiêu vặt từ ngân hàng Thiên Địa, buổi tối tan làm cô phải làm việc ở phòng khám của mình, sau khi làm việc quay cuồng mệt mỏi hơn một tháng cuối cùng cô cũng chứng thực được chuyện này.

Mà ba anh em tìm cô khám vô sinh trước đó, rốt cuộc cũng chào đón tin vui.

Bọn họ nghiêm túc uống thuốc mỗi bữa một lần, Tạ Vân dặn dò những thứ cần kiêng kỵ khi uống thuốc, kiêng không được đυ.ng đến chút nào, đợi sau khi uống thuốc xong, nghiêm túc cày cấy trong vòng một tuần, cả ba cặp vợ chồng này lại cùng nhau tới tìm Tạ Vân.

Vẫn ở trong phòng làm việc nhỏ ở bên ngoài nhà xác.

Hoàn toàn khác với tình huống khi họ tới trước đây, lúc đó họ cảm thấy rất kỳ lạ, lúc này lại cảm thấy mình giống như đến chùa miếu để dâng hương cho Quan Âm, tâm thái giống như một tín đồ trung thành.

Thật ra thì một tuần trước, Tạ Vân đã biết rằng ba cặp vợ chồng này đã mang thai, bởi vì sáu chỉ tiêu sinh con đã được hoàn toàn, phần thưởng từ âm phủ đã được gửi tới tài khoản ngân hàng Thiên Địa của cô.

Vào lúc này cô dùng Thiên Chiếu mạch thuật cẩn thận tra xét một chút, thai nhi mới chỉ lớn bằng hạt đậu nành, được máu của cơ thể mẹ tẩm bổ rất tốt.

“Mọi người đều đã mang thai, chú ý dưỡng thai, chú ý tới sinh hoạt và ăn uống này thường, ba tháng đầu tiên cần nghỉ ngơi nhiều hơn.

“Ngoài ra, sinh đôi cũng là khảo nghiệm đối với cơ thể người mẹ, bởi vì nó gây hao tổn rất lớn đối với cơ thể, hay là uống ít thuốc bổ để bổ sung khí huyết. Hiện tại nếu nuôi dưỡng không tốt, sau này đứa trẻ sinh ra sẽ yếu ớt, người lớn cũng sẽ gặp phải vấn đề xấu.”

“Trẻ con được nuôi dưỡng đầy đủ khí huyết, không chỉ tốt cho đứa trẻ mà còn tốt với người lớn. Có một vài bệnh nhẹ mắc phải trước khi sinh, nhân cơ hội này sẽ được điều trị trở nên tốt hơn.”

Tạ Vân lấy từ trong túi xách ra một xấp đơn thuốc sử dụng cho phòng khám của mình, xé một đơn thuốc trống cho ba cặp vợ chồng ở trước mặt: “Tôi không định làm việc ở bệnh viện nữa, nên có mở một phòng khám ở đối diện bệnh viện, mọi người đi theo tôi sang bên đó lấy thuốc đi.”

“Lần trước tôi đã nói rồi, một lần xem bệnh thì thu tiền một lần, cho nên mọi người có thể trực tiếp đi lấy thuốc là được. Đơn thuốc phải được cân nhắc kỹ càng, để có thể tranh thủ hiệu quả tốt nhất, buổi tối sáu giờ sau tới lấy thuốc là được.”

Ba chị em dâu nhìn ba chữ “Thông Thái Đường” ở trên đơn thuốc, do dự hỏi Tạ Vân: “Tôi không nhìn thấy Thông Thái Đường ở cửa xéo đối diện, nhưng có một cái siêu thị Thông Thái mới mở…”

“Chính là cửa nhỏ bên cạnh siêu thị Thông Thái, bảng hiệu không lớn bằng siêu thị Thông Thái, nhưng cũng được treo lên, có lẽ là không đủ nổi bật. Siêu thị Thông Thái là do người tôi yêu mở, mọi người đi tới siêu thị Thông Thái là có thể thấy Thông Thái Đường ở đâu.”

“Nếu mọi người biết có ai gặp phải vấn đề giống như mình, muốn có con nhưng rất lâu vẫn chưa mang thai thì có thể giới thiệu qua chỗ tôi, bệnh khác cũng chữa được.”

Phòng khám bệnh đã được sửa xong, các loại thuốc Đông y Tây y gì cũng đã được sắp xếp xong, Tạ Vân đương nhiên phải mời chào bệnh nhân cho phòng khám của mình.

Những người này đã nhìn thấy y thuật của cô, khả năng giới thiệu bệnh nhân tới cho cô sẽ lớn hơn.

Tạ Vân tiễn ba cặp vợ chồng biết ơn này đi, lấy lá đơn từ chức mà cô đã sớm chuẩn bị ở trong ngăn kéo ra, do dự trong ba giây, ghi tên và điền thời gian vào ô chữ ký.

Sau khi nộp đơn từ chức cho phòng nhân sự của bệnh viện, bát sắt mà cô đang bưng trong tay sẽ bị phá vỡ.

Người bình thường, làm gì có người nào chịu đập vỡ chén cơm bằng sắt của mình.

Tạ Vân cũng không phải người ngoại lệ.
« Chương TrướcChương Tiếp »