Chương 33: Mua nhà

Trên đường trở về nhà, Tạ Vân dùng Thái Sơn Tiểu Ấn tra được ngày sinh bát tự của con ác giao kia, đồng thời dùng cổ mẫu trói chặt cổ mẫu vào ác giao.

Ác giao không chết, thì mẫu cổ sẽ không rời đi.

Mẫu cổ và tử cổ đều sống ký sinh dưới hình dạng linh thể, mẫu cổ sống ký sinh ở bên trong trái tim của ác giao, tử cổ biến thành một chiếc nhẫn bạc, đeo vào ngón áp út của Tạ Vân.

Tử cổ kia ban đầu còn lạnh như băng, nhưng không bao lâu sau đã ấm lên, Tạ Vân có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt đột truyền ra từ tử cổ, chạy dọc theo cánh tay đến cơ thể, ấm áp tê dại. Khi nó tới một vài nơi ở trên cơ thể sẽ dừng lại, khu vực đó rõ ràng sẽ cảm thấy nóng hơn và căng lên, đây chính là hiện tượng kinh mạch không thông suốt

Nhiệt độ ở bên trong cơ thể giống như thủy triều lên xuống, hết lần này đến lần khác cọ rửa gột sạch những địa phương không thông thoáng kia, cho đến khi xuất hiện một khe hở mới tiếp tục dọc theo kinh mạch tiến về phía trước.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, Tạ Vân còn cảm nhận được ở trên người mình toát ra một tầng mồ hôi, nhưng mà lại không cảm giác được nó có công hiệu gì khác.

Lúc đầu cô còn lo lắng không biết mình có thể hấp thụ tinh hoa huyết khí của ác giao để trở thành lực sĩ mạnh mẽ có thể gánh đỉnh hay không? Tố chất cơ thể có thể sánh ngang với động viên không?

Để nghiệm chứng sự lo lắng của cô có phải là dư thừa hay không, khi Tạ Vân lên tầng đã đặc biệt tăng tốc độ, kết quả là mệt mỏi tới mức chống cửa thở hổn hển một hồi lâu.

Cái này cũng chứng minh rằng tinh hoa khí huyết kia là vật bồi bồi một cách thầm lặng, chứ không phải là linh đan diệu dược giúp người khác phi thăng ngay lập tức.

Ngược lại suy nghĩ một lát, mẫu cổ kia sẽ không cắn nuốt tinh hoa huyết khí ác giao đó ngay từ đầu, nếu như ác giao phát hiện ra nó, vậy không phải sẽ bị con địa long kia quay trở lại dày vò bao nhiêu lần rồi sao?

*

Khi Tạ Vân về tới nhà, thì Chu Thắng đã nấu gần xong bữa trưa, trước khi ăn cô đí sắc thuốc cho anh, thuốc này đã trộn lẫn với tinh hoa khí huyết của con ác giao.

Thuốc mà Chu Thắng uống là toa thuốc do chính tay cô kê, có ở “Thiên Chiếu mạch thuật”, Tạ Vân biết cơ thể Chu Thắng đang trong tình trạng lộn xộn như thế nào, cô có thể đoán được đại khái tình trạng của các bộ phận của Chu Thắng sau khi uống thuốc có thể khôi phục được bao nhiêu phần trăm.

Trước mắt cô có thể đo lường được tinh hoa huyết khí ác giao ở trên người thì có tác dụng với hiệu quả của thuốc như thế nào.

Cơm trưa là nồi gà hầm và một đĩa đậu cô ve xào.

Tạ Vân mở nắp nồi ra nhìn một chút, ngửi thấy mùi thơm xộc vào trong mũi, đột nhiên cảm thấy có hơi hoảng hốt.

Hồi đó Chu Thắng đã từng nói muốn giải ngũ bởi vì bị thương, trong lòng cô lúc đó hơi hoảng hốt, cảm giác giống như bầu trời muốn sụp xuống vậy.

Bây giờ Chu Thắng thật sự đã trở lại, cơm nóng canh sốt, còn hợp khẩu vị hơn đồ ăn ở căng tin nhân viên của cô, cô cũng không còn cảm thấy hoảng sợ như lúc đầu nữa.

Có thể là ở trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, trái tim của cô đã trải qua sóng to gió lớn, chuyện Chu Thắng muốn giải ngũ vì bị thương cũng biến thành chuyện nhỏ ở trong tiềm thức của cô.

Còn có chuyện gì có thể khiến người khác sợ hãi hơn khi thế giới quan duy vật biện chứng được tạo dựng nhiều năm bỗng chốc sụp đổ? Khi biết được rằng ở trên thế giới này thật sự có Âm Sai, có quỷ hồn?

Chu Thắng bưng thức ăn đặt lên bàn, sau đó sắp xếp bát đũa, rót một ít rượu thuốc của ba anh, vui vẻ nhấp một ngụm.

Tạ Vân thúc giục “Vô tướng kim tinh”, nhìn bản chất của rượu thuốc kia, chắc chắn rượu thuốc đó có lợi với việc hồi phục sức khỏe và không có hại gì, lúc này mới đoạt lấy ly rượu ở trong tay Chu Thắng.

“Rượu thuốc này có hơi sơ xài, lát nữa anh đi mua một ít rượu trắng có nồng độ cao, em sẽ cất một ít rượu thuốc tốt cho sự khôi phục thân thể của anh, tiện cho ba mẹ hai bên một ít.“

“Tuân lệnh.”