Cả đời Lâm Tĩnh đã sớm không còn tình thân, vợ chồng chia ly, con riêng thì quay lưng thù hằn, chỉ hận không thể gϊếŧ cô để trừ hậu họa. Sở hữu tài trăm tỷ thì sao chứ? Là chủ tịch tập đoàn thì đã sao? Cô nỗ lực đến mệt mỏi cuối cùng cũng chỉ là một trái tim không nơi nương tựa, tình cảm không nơi gửi gắm. Cảm ơn trời đất đã cho cô lần nữa được sống lại , đời này cô nhất định phải tránh khỏi bi kịch, bảo vệ thật tốt những người thân yêu, bảo vệ thật tốt gia đình này. Tiền, cô có thể kiếm! Việc, cô có thể làm! Đàn ông, có hay không cũng chẳng quan trọng! Cô không còn giống như kiếp trước cứ cố chấp hy sinh bản thân để trở thành một người vợ tốt. Đứng trước làn sóng của thời đại, đến cả lợn cũng có thể bay; nắm bắt cơ hội của thời đại, cô chỉ muốn thảnh thơi sống cuộc sống giàu sang, không ai có thể bắt ép cô phải vùng lên. Người đàn ông kia lại nói: Nếu em quyết chí tiến lên, anh sẽ luôn đứng sau em để em không còn sợ hãi, nếu em mệt mỏi, anh sẽ luôn ở bên cạnh để em dựa vào, nếu em chỉ muốn sống cuộc đời an nhàn, anh sẽ cùng em sống cuộc sống thảnh thơi đó.