Trung tâm thương mại đã đóng cửa, cô muốn dạo quanh chợ đêm, tuy bây giờ cuộc sống về đêm không còn phong phú như trước, nhưng thành phố Z là thành phố cảng, trung tâm thành phố đã được xây dựng khá hiện đại.
Xung quanh trung tâm thương mại là khu phố đi bộ sầm uất, đèn đuốc sáng trưng, tập trung rất nhiều quầy hàng bày bán đủ loại mặt hàng.
Tuyết rơi nhưng cũng không ngăn được bước chân người qua lại, tiếng rao hàng, mời chào vang lên không ngớt.
Thay vì ăn những món ăn do chính tay mình nấu, Tuệ Sênh thích cảm nhận không khí náo nhiệt bên ngoài hơn, nói ngắn gọn là thích hòa mình vào đám đông, vừa thưởng thức món ngon vừa hóng chuyện.
Tuệ Sênh bước vào một quán lẩu cuối ngõ, gọi một phần thịt lớn, một phần thịt dê, một phần thịt bò, thêm một bát cơm, một phần huyết, một đĩa rau và một chai đồ uống.
Tháng trước cô đã đến bệnh viện khám, không có bệnh gì nghiêm trọng, chỉ là từ nhỏ đã bị suy dinh dưỡng, sau này nhất định phải chú ý bồi bổ, nếu không đến kỳ kinh nguyệt sẽ đau đến mức không đi được.
Hai sở thích lớn nhất đời người của Tuệ Sênh: Ăn ngon và hóng chuyện. Để sau này đến kỳ kinh nguyệt không phải "sống chung" với thuốc giảm đau, cô quyết định nghe theo lời dặn của bác sĩ.
Nước lẩu trong nồi lẩu đồng sôi lên, Tuệ Sênh lập tức gắp một miếng thịt bò bỏ vào, vài giây sau gắp ra chấm nước chấm, hương vị thật chính tông!
Bởi vì bác sĩ dặn dò dạ dày cô hiện tại còn hơi yếu, nếu không cô nhất định sẽ gọi lẩu cay tê, nhưng mà lẩu xương hầm ăn cũng rất ngon.
Vẻ ngoài ăn uống ngon lành của Tuệ Sênh khiến hai cặp đôi ngồi bàn bên cạnh nhìn mà thèm thuồng, nhưng một đĩa thịt to bằng cái chậu rửa mặt giá cũng không rẻ.
Bốn người họ bàn bạc một hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi hai phần thịt bò- dê nhỏ, hai phần mì bản, bốn bát cơm và một đĩa rau thập cẩm, đồ uống ở đây đắt, họ đã tự chuẩn bị sẵn.
Vừa mới cho lòng non vào, Tuệ Sênh liền nghe được một tiếng lòng truyền đến:
[Tề Nhất Nặc: Còn nói là công việc tốt, kết quả nhận lương đến cả ăn một phần thịt dê cũng tiếc tiền, lúc trước ở trường sao không phát hiện ra người này lại keo kiệt như vậy nhỉ.]
Cái tên nghe có vẻ quen tai, Tuệ Sênh giả vờ như lơ đãng quay đầu liếc nhìn bốn người bên cạnh bàn, thế giới này thật đúng là nhỏ bé.
Những công việc được phân phối đều là phân phối trong khu vực, rất ít khi đi tỉnh khác, xác suất gặp bạn học ở trong thành phố vẫn rất cao.
Trong ký ức của nguyên chủ ngoại trừ sách vở và đi làm thêm, cơ bản là không có hình bóng của ai khác, lý do có thể nhớ rõ bốn người không liên quan này là vì họ đã thành lập câu lạc bộ biểu diễn.
Bốn gương mặt này thường xuyên lên sân khấu biểu diễn vào các dịp lễ tết, mỗi lần trước sau ngày lễ đều là đối tượng được trường học bàn tán, có thể tưởng tượng được lúc đó họ nổi tiếng ở trường như thế nào, bây giờ thì lại khốn đốn bấy nhiêu.
Số lượng công việc được phân phối có hạn, hơn nữa cũng cần phải đáp ứng yêu cầu, doanh nghiệp mới ký hợp đồng.
Có thể là do việc tập luyện biểu diễn đã chiếm quá nhiều thời gian và công sức, kết quả học tập của bốn người họ không được tốt, danh sách phân phối công việc không có tên của họ.
Tuệ Sênh gắp miếng thịt đã nhúng chín kèm với rau xanh, cùng cho vào miệng, vừa cầm ly nước ngọt cắm ống hút định uống thì nghe được tên mình từ bàn bên cạnh vọng lại.
Vương Phong Thu: "Không biết con mọt sách đó bây giờ đang ở đâu nhỉ?"
Tề Nhất Nặc đương nhiên nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của bạn trai, vừa lắc đũa vừa nói: "Còn phải nói sao, Tuệ Sênh là thủ khoa của khoa chúng ta, bây giờ chắc chắn đang phải uống gió Tây Bắc rồi."
Tuệ Sênh đang "uống gió Tây Bắc" ở bàn bên cạnh: "Chậc, một đám người bất lịch sự."
"Ha ha ha ha!"
Lời này vừa thốt ra, Phùng Chiêu Chiêu và Thường Quang Diệu ngồi bên cạnh lập tức cười phá lên, nghĩ đến việc người đó ngu ngốc đến mức từ bỏ công việc tốt đã được phân cho, không tiền, không nhan sắc, không quan hệ, chẳng lẽ còn muốn quay về quê trồng trọt?