Chương 41:

Khi Tuệ Sênh nói ra câu này, món ếch kho ruột già đã được dọn lên bàn. Lần này Phạm Bính không cho quá nhiều ớt.

Xuất phát từ tâm lý muốn thử nghiệm, cho quá nhiều gia vị sẽ rất lãng phí, lại dễ lấn át mùi vị nguyên bản của món ăn. Phải biết rằng ẩm thực Tứ Xuyên không chỉ có mỗi vị cay.

Tuệ Sênh: "Chúc mừng anh, Lục cảnh sát, món này anh có thể ăn được."

Nghe thấy cô trêu chọc, những người khác đều cười ồ lên. Lục Trạch Nhiên nhìn mọi người xung quanh bàn, trên mặt anh cũng bất giác nở nụ cười, giọng nói cũng không còn lạnh lùng như trước:

"Dù sao thì chúng tôi cũng phải trả tiền cơm. Bốn người ăn nhiều như vậy, hơn nữa bánh bao này là do cô tự bỏ tiền túi ra mua."

Lục Trạch Nhiên kiên quyết hỏi giá, nhất quyết không muốn ăn chùa. Mấy người họ là cảnh sát, đến quán ăn mà không trả tiền thì còn ra thể thống gì.

Ba người khác cũng gật đầu đồng tình. Thấy họ kiên quyết như vậy, Tuệ Sênh cũng không nói đến chuyện miễn phí nữa, chỉ bảo chú Phạm tính giá vốn.

Món ăn này được đặc biệt chuẩn bị cho dịp lễ dài ngày, giá cả chắc chắn phải cao hơn một chút, sao có thể lấy nó ra để lừa cảnh sát đã vất vả làm việc cả đêm được chứ?

Món ăn mới vừa được giới thiệu, lập tức nhận được vô số lời khen ngợi từ thực khách. Tiếng lành đồn xa, trước kỳ nghỉ lễ 30/4-1/5, nhà hàng đã phải nhập thêm nguyên liệu hai lần.

Từng thùng tôm hùm đất, ếch bò được chuyển đến khu bếp. Giờ đây, mỗi khi nhà hàng Xuyên Duyệt mở cửa, hương thơm cay nồng đặc trưng sẽ lập tức lan tỏa, khiến bao thực khách phải dừng bước.

Ngay cả những người không ăn cay cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn, phải ghé vào thử một lần. Việc kinh doanh phất lên nhanh chóng khiến không ít đồng nghiệp ghen tị.

Tuy nhiên, bốn người được phép vào bếp của nhà hàng Xuyên Duyệt đều có quan hệ thầy trò đặc biệt. Muốn lấy lòng để moi công thức là điều bất khả thi.

Những nhân viên phục vụ được thuê tạm thời khác đều bận tối mặt tối mũi, đừng nói là đến gần nguyên liệu, họ thậm chí còn không có cơ hội bước chân vào bếp.

Lén lút không được, giở trò trực tiếp lại càng không xong.

Có người muốn thuê người đến quậy phá, ăn uống bá đạo, nhưng vừa nghe đến tên nhà hàng Xuyên Duyệt, lập tức lắc đầu bỏ đi. Nực cười, chỉ với chút tiền ấy mà muốn họ đắc tội với người của công ty Long Vệ? E là số tiền đó còn không đủ viện phí.

Dù vậy, sự cố bất ngờ vẫn luôn có thể xảy ra.

Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ, Tuệ Sênh như thường lệ ngồi ở quầy lễ tân làm “linh vật” kiêm thu ngân cùng Phạm Lục, em trai của Phạm Ngũ.

Phạm Lục phụ trách thu tiền mặt của nhà hàng, còn Tuệ Sênh thì thu “lời” từ hệ thống.

Dịp lễ, gia đình, bạn bè tụ tập, đủ loại tâm tư không thể giấu diếm đều tuôn ra hết.

Tuy bị vô số suy nghĩ vây quanh, Tuệ Sênh đã có thể dễ dàng lọc bỏ những “thông tin rác”, chỉ tập trung vào âm thanh báo điểm thưởng quen thuộc.

Mỗi ngày, cô chỉ cần ngồi hai tiếng vào buổi trưa và hai tiếng vào buổi tối là đã có thu nhập bằng cả ngày của nhà hàng.

Trong lúc Tuệ Sênh hí hửng gảy bàn tính trong đầu, Phạm Lục ngồi thu ngân bên cạnh lại không dám lơ là một giây phút nào.

Tuy bà chủ của anh rất dễ tính, ít khi xuất hiện, cũng không can thiệp quá nhiều vào công việc của nhân viên, nhưng chính vì sự xuất hiện bất chợt, không báo trước của cô mà mọi người đều phải căng như dây đàn, sợ mắc lỗi, để lại ấn tượng xấu.

Vì Tuệ Sênh luôn chọn vị trí này nên Phạm Lục, người phụ trách thu ngân luôn là người căng thẳng nhất. Anh đã nhiều lần đề nghị đổi ca với Phạm Ngũ và Phạm Tứ nhưng đều bị từ chối với đủ lý do.

Tuệ Sênh đã quá quen với việc Phạm Lục thi thoảng lại than phiền về hai người anh của mình. Dù sao thì những lời phàn nàn đó cũng chỉ mang lại cho cô thêm vài điểm, chẳng đáng là bao. Mười bàn khách trong nhà hàng mới là “mỏ vàng” thực sự.

Với các vị khách, thứ họ gọi, thứ được bày biện trên bàn là món ăn. Còn với Tuệ Sênh, “món ăn” của cô chính là những vị khách đang ngồi chật kín nhà hàng.

Bên trong nhà hàng, một nhóm anh chị em đang ngồi quây quần bên bàn ăn cùng con cái. Họ liên tục khen ngợi con cái của nhau, nhưng trong lòng lại không ngừng chê bai, dè bỉu.