"Cô Tuệ xem, cách làm này đã đúng ý cô chưa?" Giờ thì Phạm Bính đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục cô chủ nhỏ chưa đến hai mươi tuổi trước mặt.
Cô gái này kiến thức uyên bác, chỉ là tùy tiện nói ra cũng có thể trở thành món ăn chiêu bài của quán. Nghe nói tiệm bánh ngọt cô mở kinh doanh rất phát đạt, nguyên liệu và tạo hình bánh ngọt đều do một tay cô làm, cả thành phố Z chỉ có một.
Bây giờ ông đang nóng lòng muốn thử làm món ếch kho ruột già mà cô nói. Chọn ớt và pha chế gia vị là sở trường của ông, ông không yên tâm giao cho mấy cậu nhóc kia, phải tự mình làm mới được.
Mấy người định gọi món còn chưa kịp mở miệng thì vị bếp trưởng vừa đặt món xuống đã như một cơn gió lao về phía bếp, rèm cửa đung đưa theo sau vài tiếng quát mắng.
Họ vô thức nhìn về phía Tuệ Sênh, hay nói đúng hơn là nhìn về phía cô chủ Tuệ.
Tuệ Sênh biết mấy người họ đã nhịn đói hai bữa, quan hệ của họ cũng không xa lạ gì, dù sao cũng đã hỗ trợ lẫn nhau, coi như là hợp tác ba lần rồi.
Cô không khách sáo, chỉ vào đĩa tôm hùm đất màu sắc hấp dẫn trước mặt: "Ăn cái này lúc đói không tốt cho dạ dày đâu, nhưng ăn khuya thì được. Mọi người muốn ăn cơm hay bánh bao không?"
Tôn Ưng giơ tay, ánh mắt thật thà: "Tôi muốn cơm, càng nhiều càng tốt."
Quách Lan liếc anh ta rồi nói: "Cho tôi một bát bình thường là được rồi, làm phiền cô Tuệ."
Mã Kính Thân thì gọi năm cái bánh bao, sau đó tất cả mọi người đều nhìn về phía Lục Trạch Nhiên.
Lục Trạch Nhiên nhìn ớt phủ kín mặt chậu, cảm giác cách ba mét cũng có thể cay đến chảy nước mũi, anh ngập ngừng lên tiếng: "Cho tôi một bát cháo trứng gà, hoặc mì sợi cũng được."
Người duy nhất không thể ăn cay ở đây đã xuất hiện. Không thể ăn cay thì mất đi biết bao nhiêu là niềm vui.
Tuệ Sênh nhìn anh bằng ánh mắt thông cảm khiến Lục Trạch Nhiên có chút kỳ quái. Anh vẫn đang suy nghĩ tại sao cô biết bọn họ thức trắng đêm, chỉ vì họ đến sớm mà đã khẳng định như vậy sao?
Tuệ Sênh không để ý đến tiếng lòng chỉ đáng giá một điểm tích phân của anh, bởi vì lúc này đầu bếp đang bận nghiên cứu món mới, không ai nấu mì cho anh cả. Cô chỉ lấy cơm và bánh bao rồi đi sang quán ăn sáng đối diện.
Mua hai l*иg bánh bao thịt lợn hành lá cuối cùng, lúc quay lại thì thấy mọi người đã ngồi quây quanh bàn mình vừa ngồi, chờ cơm.
Rõ ràng là họ đã rất đói, vừa thấy đồ ăn được dọn lên là bắt đầu ăn ngay.
Lúc đầu họ còn dùng đũa, nhưng sau khi ăn hết hai miếng cơm thì đũa đã bị vứt sang một bên, đổi sang dùng tay bóc vỏ.
Tôn Ưng là người địa phương, lớn lên bằng cá nên lưỡi rất linh hoạt. Một con tôm hùm đất cho vào miệng, chỉ trong chớp mắt đã bóc vỏ xong.
Anh ta vừa ăn rau cần và đậu phụ ngâm dầu ớt, vừa ăn cơm một cách ngon lành, đến đầu cũng không buồn ngẩng lên.
Mã Kính Thân và Quách Lan cũng vậy, nhưng tốc độ bóc vỏ của họ rõ ràng không bằng Tôn Ưng. Nhìn đống vỏ tôm chất cao như núi của anh ta, chân họ không tự chủ được mà giẫm lên chân anh.
"Ăn nhanh thế, muốn đầu thai làm heo à?"
"Tốc độ của mấy người thì có đầu thai cũng làm quỷ chết đói."
"Dám giẫm tôi hả? Tôi giẫm lại!"
Lục Trạch Nhiên đang ngồi im cũng lặng lẽ rụt chân lại để tránh bị vạ lây. Nhưng mà cái thứ nhìn kỳ lạ kia có ngon đến thế sao?
Tuệ Sênh nhìn Lục Trạch Nhiên đang im lặng ăn bánh bao, cô không nhịn được mà lên tiếng: "Anh thử một con xem, nước lọc còn nhiều."
Bị nhìn thấu tâm tư, Lục Trạch Nhiên hiếm khi cảm thấy ngại ngùng. Nhưng chỉ thử một con thì có vấn đề gì đâu? Nhìn bọn họ ăn ngon lành như vậy...
Anh chọn một con tôm hùm đất có vẻ ít cay nhất, bóc vỏ rồi cho vào miệng, từ tốn nhai. Năm giây sau, mặt anh đỏ bừng, uống cạn hai cốc nước và ăn thêm một cái bánh bao.
Tuệ Sênh: "Ngon nhỉ."
[Mã Kính Thân & Tôn Ưng & Quách Lan: Đúng vậy, ngon thật!]
[Điểm tích phân +1]
Tuệ Sênh: "Rẻ mạt thật, một con tôm hùm đất, hai cốc nước lọc và một cái bánh bao chỉ đổi được một điểm."
Hôm nay vận may của họ không tồi. Hai món ăn đặc biệt mới ra mắt, họ là những "chuột bạch" đầu tiên, là những người đầu tiên được nếm thử, bữa ăn này miễn phí.