Chương 4:

Tuệ Sênh như có điều suy nghĩ, không đợi cô từ trong đầu óc tìm ra ký ức tương ứng, bà lão kia trực tiếp đưa ra đáp án:

"Tiếu Mỹ Cầm, cô là con chuột dọn sạch nhà chúng tôi, hai anh trai kia của cô dựa vào lễ hỏi nhà tôi cưới vợ, công việc của em trai cô vẫn là Đới Trung nhà tôi tìm cho."

"Nếu như cô không muốn em trai cô trở về trồng trọt, thì ngoan ngoãn ký tên cho tôi, bằng không cả nhà cô cũng đừng nghĩ dễ chịu, ăn vào đều phun ra cho bà lão này!"

Một phen thành công trấn trụ người phụ nữ, quả nhiên gừng càng già càng cay, luận không biết xấu hổ không phải là nhà họ Dương.

À, khó trách “Thôn Hoa” (người nữ xinh đẹp nhất thôn) của Tiêu thôn đã từng phong quang vô hạn, có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, hiện tại Tuệ Sênh có thể xác định, người phụ nữ đầu tóc rối bù này chính là người trong trí nhớ của mình, đối phương tựa hồ không có nhận ra cô là kẻ đáng thương từng bị đuổi ra khỏi thôn.

Lúc trước cô ta được gả vào thành phố, tìm được một đối tượng có trình độ làm việc cao trong thành phố, mẹ cô ta đã khoe khoang ở trong thôn một năm.

Mỗi lần ngày lễ ngày tết nhận được bưu thϊếp từ trong thành gửi tới, đều phải khoe khoang rất lâu dưới gốc cây ở đầu thôn, nếu bà ta biết bản chất mặt người dạ thú của con rể tốt của mình, không biết còn có thể đắc ý với anh ta như vậy hay không.

Nhưng cả nhà bọn họ đều là những kẻ tham tài vô lại nổi tiếng trong thôn, cả nhà cùng nhau nhìn về phía tiền.

Hơn ba năm nay, người đẹp của thôn già đi gần mười tuổi, không tin người nhà mẹ đẻ của cô ta không nhìn ra khác thường, ngay cả em trai làm việc ở thành phố cũng nên thường xuyên gặp mặt, còn không phải làm rùa đen rụt đầu nhịn đến bây giờ.

Cuối cùng, Tiếu Mỹ Cầm bị nắm thóp vẫn không cam lòng ký tên, nếu không nếu thật sự để em trai mất công việc trong thành, mẹ cô ta tuyệt đối sẽ không buông tha cô ta, sau này cuộc sống nhà bọn họ mới thật sự khổ sở.

[ Tiếu Mỹ Cầm: Dù sao tôi còn có con trai, chờ qua đoạn thời gian này, tôi liền mang theo con trai đi làm loạn, phải moi ra được thứ gì từ trong kẽ răng họ Dương thì thôi!]

[Dương Đới Trung: Cuối cùng cũng ký tên rồi, lát nữa sẽ mang Hiểu Nhã đến đăng ký kết hôn, thằng em trai ký sinh trùng của cô ta, đợi tôi có thời gian sẽ thu dọn, đỡ chướng mắt.]

Tuệ Sênh hóng chuyện: "Ồ, cặp vợ chồng cũ này vẫn có chút ăn ý ở mặt vô sỉ.

Không biết liếc mắt một cái đã nhìn trúng gã trai tân đã ly hôn Dương Đới Trung này, Từ Hiểu Nhã trông như thế nào mới xứng với đôi mắt cận thị của cô ta."

Tại quầy giao dịch ngân hàng, Tuệ Sênh đếm tiền mặt trong tay, ngày đầu tiên đi làm, thành công có trong tài khoản hai trăm tám mươi mốt điểm.

Số dư từ số 0 nhảy vọt lên ba con số, tốt hơn nhiều so với dự kiến, cảm ơn Dương Tài Thần ghé thăm, chờ mong anh ta mang theo Từ Tài Thần lần thứ hai ghé thăm.

Nhét tiền vào túi, lúc này Tuệ Sênh mới cảm thấy an tâm, quả nhiên chỉ có tiền mặt mới có thể cho cô cảm giác an toàn, trong tay có tiền, cô lập tức tìm một nhà khách mặt tiền không lớn, nhưng vô cùng sạch sẽ.

Sau một hồi thương lượng với chủ quán, cuối cùng chốt giá hai đồng sáu hào một ngày, thuê một thể mười hai ngày.

Trả tiền nhận chìa khóa phòng, đặt túi đeo vai đã đồng hành cùng cô một tháng vào phòng đơn, trực tiếp xuống lầu tìm quán canh thịt dê.

Gọi một bát nhỏ thêm một cái bánh, không phải bát lớn ăn không nổi, hiện tại cho dù là thêm ba cái bánh nữa cô cũng có thể ăn hết.

Nhưng Tuệ Sênh sợ bụng lâu như vậy không có dầu mỡ, đột nhiên ăn quá nhiều, bị tiêu chảy mất nửa cái mạng còn lại.

Cẩn thận uống một ngụm nhỏ canh dê vừa ra khỏi nồi, thời tiết chuyển lạnh, uống canh dê vừa hay.

Cô cắn bánh, nhìn bầu trời bên ngoài dần tối xuống, đèn đường lần lượt sáng lên, trong lòng có loại cảm giác khó tả.

Tuệ Sênh: "Ngày mai mang chút gì cho chị Lý và anh Triệu nhỉ, vậy thì cam đi, bổ sung vitamin C lại không cần dao gọt vỏ."

---

"Chị Lý, chào buổi sáng, anh Triệu."

"Ôi chao, Tuệ Sênh đến sớm thế." Lý Hồng Mai vừa vào văn phòng đã thấy một túi cam đặt trên tủ, vàng rực rỡ.