Chương 30:

"Anh và đồng nghiệp có vẻ thân thiết, thấy anh đi một mình còn cố ý ra đón." Tuệ Sênh dứt lời, đứng dậy đi tính tiền, Cao Minh Nhiễm mặt mày sa sầm đi ra cửa.

Bốn người đứng ngoài thấy anh ta đột nhiên đứng dậy đi về phía này, sợ đến mức quay đầu bỏ chạy. Trong lúc hoảng loạn, Tề Nhất Nặc vô tình va phải một vị khách đang muốn vào quán, ngã dúi ra.

Tề Nhất Nặc nhìn ba người kia không thèm ngoái đầu lại, định gọi bạn trai đợi nhưng vừa mở miệng đã bị gió lạnh táp vào mặt.

Vị khách bị đυ.ng phía sau mắng chửi om sòm, nhìn theo bóng người chạy xa mắng xui xẻo. Lúc Cao Minh Nhiễm đi ra chỉ thấy Tề Nhất Nặc đã rẽ vào một góc khuất.

Nhìn đám người kia quả nhiên theo dõi mình, còn lén la lén lút núp ở ngoài cửa kính, không biết đang nghĩ mưu mô gì, về đến nơi lại thêm một trận phiền phức. Tâm trạng tốt đẹp của anh ta tiêu tan hết.

Tuệ Sênh tính tiền xong, đưa cho anh ta phần bánh kem bơ còn dư, Cao Minh Nhiễm nhận lấy, nói lời cảm ơn: "Tiệm mới khai trương nhớ báo tôi một tiếng, tôi đến góp vui."

Hai người chào tạm biệt. Phía bên kia, bốn người chạy một mạch về phòng bán nhà mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu bàn bạc cách đối phó với Cao Minh Nhiễm.

Chỉ khi nào hạ bệ được anh ta, để chức tổ trưởng rơi vào tay một trong bốn người thì bọn họ mới có thể ngẩng mặt lên được. Bị một kẻ học hành chẳng đến đâu chèn ép mãi thế này thì còn ra thể thống gì?

Cuối cùng, mấy người quyết định ra tay từ phía vị khách nữ kia. Trông cô ta có vẻ giàu có, nhỡ đâu sau này lại mang đến thành tích cho Cao Minh Nhiễm thì nguy.

Chớp lấy cơ hội, mấy người nhân lúc vắng người, hai người đứng ngoài cảnh giới, hai người còn lại lẻn vào văn phòng quản lý.

Tất cả hợp đồng của khách hàng đều được cất giữ ở đó, Vương Phong Thu và Tề Nhất Nặc lục tung từng ngăn kéo, rất nhanh sau đó đã tìm thấy thông tin khách hàng mua nhà gần đây trong một tập tài liệu.

Dựa theo trình tự thời gian, hai người tìm thấy căn hộ hai phòng ngủ mà Cao Minh Nhiễm đã bán được hôm đó. Bọn họ không dám bật đèn, phải mượn ánh trăng lờ mờ để nhìn rõ ràng thông tin được ghi trên đó.

Vừa nhìn thấy tên người mua, Tề Nhất Nặc phải lấy tay bịt miệng mới có thể kìm nén được tiếng kêu kinh ngạc. Vương Phong Thu thì bất giác vo tròn tập tài liệu trong tay, sau đó mới hốt hoảng buông ra, cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn.

Hai người nhìn cái tên phía trên với vẻ mặt khó tin, hoàn toàn chết lặng. Bọn họ không cam tâm, tiếp tục kiểm tra thông tin phía dưới, cho đến khi chút hy vọng cuối cùng cũng tan biến.

Cả hai đều không ngờ rằng, phú bà trẻ tuổi mà tên đồng nghiệp kia đang cặp kè lại chính là bạn học đại học của mình, là cô mọt sách năm xưa bị bọn họ cười nhạo vì không biết tự lượng sức mà thi công chức.

Sao cô ta có thể giàu có đến vậy? Thi công chức đâu phải đi cướp ngân hàng? Không phải cô ta là trẻ mồ côi bị họ hàng ruồng bỏ sao? Sao có thể mua đứt được căn hộ hai phòng ngủ chứ?

Hai người vừa khϊếp sợ vừa nghi ngờ, không biết liệu tập tài liệu trong tay có phải là giả hay không. Bên ngoài, Thường Quang Diệu và Phùng Chiêu Chiêu chờ mãi không thấy đồng bọn đâu, ngược lại còn đợi được Cao Minh Nhiễm.

Cao Minh Nhiễm: "Đứng ngây ra đó làm gì? Vừa rồi tôi từ trong quán ra hình như thấy Tề Nhất Nặc, cô ta ở trong đó à?"

Bị hỏi bất ngờ, hai người không khỏi chột dạ. Dù sao bây giờ cũng không phải giờ làm việc, hơn nữa chưa được cho phép thì không được tự ý vào văn phòng quản lý, càng không được phép xem trộm thông tin khách hàng. Đây đều là những điều cấm kỵ.

Hai người ấp úng không nói nên lời. Cao Minh Nhiễm mất kiên nhẫn đôi co với bọn họ, định lách qua để vào trong.

Thường Quang Diệu và Phùng Chiêu Chiêu vội vàng cản anh ta lại. Nếu để anh ta phát hiện chuyện bọn họ làm thì ngày mai không cần đi làm nữa, cuốn gói xéo luôn cho rồi.

Đúng lúc ba người đang giằng co thì Tề Nhất Nặc và Vương Phong Thu bước ra. Nhìn thấy cảnh tượng này, Tề Nhất Nặc lập tức khóa cửa phòng bán hàng, kéo cửa cuốn xuống.