Liên tiếp những thông báo điểm tích lũy được cộng vào tài khoản khiến Tuệ Sênh giật mình, sau đó mới sực nhớ ra. Chắc hẳn là vụ án của Lục Trạch Nhiên đã có tiến triển nên cô mới nhận được "khoản còn lại" này.
Lúc này, tại chân núi cách đó 100km, tổng đội cảnh sát hai tỉnh Z và L đang bao vây thôn Hà Gia nằm dưới chân núi.
Hai tiếng súng vang lên, những người dân trong thôn còn ý định chống cự đều bị chấn nhϊếp. Mã Kính Thân và Tôn Ưng chia nhau dẫn đội, kiểm tra xem có người trốn trong những ngôi nhà khác hay không.
Quách Lan cùng hai nữ cảnh sát thành phố L có nhiệm vụ trấn an những người phụ nữ bị bắt cóc. Nhìn số liệu thống kê được, Lục Trạch Nhiên không khỏi giật mình bởi quy mô rộng lớn và số lượng nạn nhân rất nhiều của vụ án.
Ở sườn núi phía sau, họ phát hiện ra những thi thể được chôn cất qua loa. Xương trắng lộ ra ngoài do bị mưa gió, thú hoang tàn phá, không thể ghép lại thành hình người hoàn chỉnh.
Theo lời kể của những người phụ nữ bị bắt cóc, họ bị nhốt trong bao tải lương thực rồi vận chuyển lên núi. Hành trình dài ngày không có nước uống, lương thực, những người yếu đuối không chịu nổi đói khát, thiếu oxy hoặc bị bắt khi tìm cách bỏ trốn đều bị gϊếŧ và chôn ở sườn núi phía sau.
Nhà Hà Đệ vì đánh bạc thua sạch "cơ nghiệp" nên phải bán con gái lấy tiền sính lễ làm "vốn khởi nghiệp" để tiếp tục "con đường làm giàu" của tổ tiên.
Chúng không chỉ mua "hàng" mà còn bán "hàng". Nhu cầu của một thôn có hạn, những người dư thừa sẽ được bán cho các thôn khác.
Đó thường là những thôn nhỏ, hẻo lánh, giao thông bất tiện, chỉ cần trưởng thôn gật đầu là có thể một tay che trời.
Ở con sông bao quanh thôn bị đội L phong tỏa, cảnh sát tìm thấy tiền mặt và dấu chân của những kẻ bỏ trốn. Những dấu vết này biến mất ở bờ sông.
Hoàng Dương nói: "Dòng sông này chảy xiết, bao quanh làng, chỉ những người lặn giỏi nhiều năm mới có thể sống sót khi rơi xuống đây."
Hoàng Dương là người phụ trách phía cảnh sát thành phố L trong vụ án liên tỉnh này.
Thôn Hà Gia nằm ở vị trí giao giữa hai tỉnh, hơn nữa, những kẻ tham gia vào đường dây tội ác này cũng đến từ hai tỉnh nên vụ án cần sự phối hợp của cả hai bên. Tuy nhiên, có vẻ như sự phối hợp này đang gặp một số trục trặc nhỏ.
Cảnh sát thành phố Z nghe xong liền biến sắc. Họ đã theo dõi ba người Hà Gia Đống đến đây, đau lòng khi phát hiện ra sự thật tàn khốc phía sau, và bây giờ là sự phẫn nộ tột cùng.
Người đầu tiên không kiềm chế được cảm xúc là Quách Lan. Là phụ nữ, cô tiếp xúc với các nạn nhân nhiều hơn nên càng đồng cảm với họ.
Chính vì vậy, cô không thể chấp nhận được việc đội cảnh sát tỉnh bạn phối hợp thiếu chuyên nghiệp, để lọt tội phạm trong thời khắc quan trọng.
Một đường dây tội phạm với quy mô lớn như thế này chắc chắn phải có nhiều hang ổ khác. Bọn chúng đã để cho người dân thôn Hà Gia chạy thoát, hơn nữa còn là cả nhà trưởng thôn. Đánh rắn động cỏ như vậy, quá trình điều tra sau này sẽ càng thêm khó khăn. Chẳng phải công sức hơn một tháng qua của họ sẽ đổ sông đổ bể sao?
Mã Kính Thân và Tôn Ưng tiến lên, một trái một phải, ghìm chặt Quách Lan lại.
Là người dẫn đội của tỉnh L, Hoàng Dương cũng cảm thấy vô cùng mất mặt vì sự sơ suất của mình, lại còn là mất mặt trước mặt đồng nghiệp tỉnh bạn.
Tuy nhiên, một nữ cảnh sát công khai thể hiện sự bất mãn với anh ta trước mặt mọi người, thách thức quyền uy của anh ta, nếu anh ta không thể bảo vệ bản thân và đồng đội thì sau này còn ai nghe theo anh ta nữa.
Hoàng Dương định lên tiếng thì Lục Trạch Nhiên đã ngắt lời: "Mã Kính Thân, anh dẫn người đi điều tra vùng hạ lưu, Tôn Ưng, anh chịu trách nhiệm lấy lời khai. Còn Quách Lan,"
Lúc này Quách Lan đã bình tĩnh lại, nghe thấy Lục Trạch Nhiên gọi tên mình, cô lập tức đẩy hai người đang ghìm tay mình ra, bước lên một bước.
"Cô cùng bộ pháp y đợi kết quả giám định. Những tên nào không thể tha thứ, hãy nhanh chóng sắp xếp cho chúng lên đường."
Nghe Lục Trạch Nhiên phân phó, các cảnh sát khác lập tức chia nhóm hành động, hoàn toàn phớt lờ Hoàng Dương đang đứng bên cạnh với sắc mặt khó coi.