Chương 2

Điều nực cười là dù đã đổi hồn, khi đăng ký thi tuyển biên tập, Tuệ Sênh vẫn phải quay lại cái thư viện nơi nguyên chủ đã mất để ôn thi.

Vừa mở mắt tỉnh dậy ở đây, Tuệ Sênh đói đến mức không thể tập trung, cô chỉ kịp mua vội chiếc bánh nhân hẹ trứng gần đó để ăn cho đỡ cồn cào. Phải ăn liền ba cái, Tuệ Sênh mới cảm thấy người như được hồi sinh. Cái giá phải trả là số tiền tiết kiệm ít ỏi của cô chính thức về 0.

Sau đó, Tuệ Sênh chỉ có thể lang thang khắp các con phố, dựa vào hệ thống Ăn Dưa để kiếm sống. Một điểm tích lũy đổi được một đồng. Vận xui thì ba bữa chỉ có một chiếc bánh bao cầm hơi, uống nước lã cho trôi. May mắn hơn thì được cải thiện bằng chiếc bánh nhân thịt, nhưng Tuệ Sênh cũng không dám tiêu xài hoang phí.

Mỗi ngày, Tuệ Sênh đeo chiếc balo chứa toàn bộ tài sản trên vai, len lỏi qua từng con phố ngõ hẻm cho đến hôm nay. Chỉ còn mười hai ngày nữa là đến ngày lĩnh lương tháng sau, mà hiện tại Tuệ Sênh vẫn trong thời gian thử việc, ba tháng đầu lương chỉ bằng một nửa, tức là một trăm đồng.

Số tiền đó chỉ đủ ăn, còn đêm nay có được ngủ trong nhà trọ giá rẻ hay lại phải ngủ bờ ngủ bụi, tất cả đều phải trông chờ vào vận may.

Sở dĩ Tuệ Sênh từ chối công việc nhà nước do trường sắp xếp là bởi vì nếu nhận lời, không biết phải đợi đến bao giờ mới chính thức được đi làm. Sinh viên mới ra trường được nhà nước phân phối công việc thì nhiều, mà vị trí thì chỉ có hạn.

Không có chút quan hệ nào, đến bao giờ mới đến lượt, tất cả đều phó mặc cho số phận. Hơn nữa, ba tháng trước khi vào làm lại không được trả lương. Chờ đợi lâu như vậy, e là Tuệ Sênh đã chết đói ngoài đường từ lâu, đầu thai đến tám kiếp rồi cũng nên.

Buổi trưa, Tuệ Sênh vừa lấy bánh bao dưa muối ra, gói dưa muối này là cô mua để ăn mừng bản thân cuối cùng cũng được nhận vào làm, thì chị Lý Hồng Mai thấy vậy liền không đành lòng, rủ cô và anh Triệu Văn Quân ra quán mì gần đó, mỗi người làm một bát mì tương.

Tuệ Sênh còn đang chìm đắm trong dư vị của bát mì thì bất chợt nghe thấy tiếng bước chân ồn ào cùng tiếng khóc lóc, kéo đẩy. Cô lập tức vươn cổ ra xem, có biến! Chuyện động trời!

Bằng không tại sao hệ thống Ăn Dưa vốn dĩ yên ắng suốt ba mươi mốt ngày qua, nay lại đột nhiên nhảy thông báo liên tục [Điểm tích lũy +1 +1], rồi nhảy vọt lên [Điểm tích lũy +5 +5].

"Cô đừng tưởng rằng cô dắt theo con trai thì tôi sẽ không ly hôn với cô!"

"Dương Đái Trung! Anh vì ả đàn bà đó mà ngay cả con trai cũng không cần nữa sao?!"

"Đứa nhà quê này, ai cho cô cái gan dám đến tận cơ quan của con trai tôi làm ầm ĩ, bôi tro trát trấu vào mặt mũi nhà họ Dương chúng tôi thế hả!

Mau ký vào đơn ly hôn rồi cút xéo, nếu không thì để lại thằng Đông Đông, chúng tôi có thể cho cô một trăm tệ tiền xe, coi như là hết tình nghĩa. Đừng hòng moi được thêm đồng nào từ nhà tôi nữa!"

"Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh nữa, con với Hiểu Nhã đã nói rõ rồi, Đông Đông không thể đi theo con."

Tấm rèm được vén lên, Tuệ Sênh và chị Lý Hồng Mai ngồi ở quầy đăng ký mới nhìn rõ được hai mẹ con kia. Người phụ nữ tóc tai rũ rượi bị kéo giật muốn thoát ra, nhưng bất lực trước sức mạnh của hai mẹ con họ, đành bất động đứng im tại chỗ. Đứa bé trai khoảng hai, ba tuổi được cô ôm trong lòng vẫn khóc ngặt không ngừng.

Gã đàn ông mặt vuông chữ điền, lông mày rậm, mắt to, ăn mặc trông cũng bảnh bao, nhưng lời nói ra lại vô cùng khó nghe.

Trong phòng chờ còn có một cặp đôi đang đợi đóng dấu vào giấy đăng ký kết hôn. Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn của gia đình kia, đặc biệt là gã đàn ông, họ không khỏi lộ ra vẻ mặt khinh bỉ. Bỗng nhiên, người mẹ với gương mặt dữ dằn của gã đàn ông trừng mắt nhìn họ: "Nhìn cái gì mà nhìn! Lo chuyện bao đồng, coi chừng sinh con không có lỗ miệng đấy!"