Nhưng hôm nay nghèo khó đã làm gai góc lòng cô, đυ.ng không được, vừa đυ.ng liền đau xót. Cô còn là một thiếu nữ mẫn cảm nhiệt huyết, không biết phải phản ứng với thế giới khắc nghiệt này thế nào. Chỉ có thể mặc cho sự bướng bỉnh của mình tuôn trào đối kháng thế giới khốn kiếp kia.
Sau khi trở lại khu ổ chuột, sắp giữa trưa, dưới gốc cây cổ nghiêng kia đã không nhìn thấy bóng dáng thằng nhãi con đó nữa. Chỉ có mấy bà lão nghiến răng ngồi bóc đậu dưới tàng cây. Trong đó một người cao lớn hơn những người khác, là chủ nhà của Lý Hiểu Ngôn, một người phụ nữ từ Sơn Đông gả tới.
Người trong khu này đều gọi bà là bà cụ Sơn Đông, về phần tên thật của bà thì không ai biết, cũng không ai để ý.
Bà nhìn Lý Hiểu Ngôn đi qua, cười híp mắt nói: "Bộ dạng thật đẹp, so với những người trên TV còn đẹp hơn.”
Những người khác cũng gật đầu phụ họa, nhỏ giọng nói: "Giống như ba con bé, nhưng tính tình thì tệ hơn.”
Lý Hiểu Ngôn không điếc, giọng của bà cụ Sơn Đông có hiệu quả khuếch đại âm thanh tự nhiên, lời của bà chui vào lỗ tai Lý Hiểu Ngôn, nhưng cô không vui nổi còn nghĩ thầm: “Xinh đẹp có ích lợi gì chứ, lại không thể dùng cái mặt đẹp để đi làm gái được.”
Lý Hiểu Ngôn dự định vừa về đến nhà liền ngả bài với ba mẹ cô, nói cô muốn nghỉ học kiếm tiền, nhưng khi cách nhà cô mấy chục bước, cô liền nhìn thấy có một đống người chen chúc ở cửa nhà cô, hình như đều là nữ, mặc quần áo màu sắc rực rỡ.
Lý Hiểu Ngôn biết có chuyện không ổn, thoáng có chút khó chịu.
Cô chen qua đám người liền nghe thấy tiếng "loảng xoảng" vang lên, mẹ cô đang đập một cái nồi xuống đất, chỉ vào ba cô mà quát: "Mẹ bà nó, anh chỉ biết đến cha mẹ mình, có biết nghĩ cho người khác không? Suốt ngày cha mẹ, cha mẹ, có mỗi anh có cha mẹ thôi sao?”
Ba Lý Hiểu Ngôn chỉ tay vào bà, hai mắt phồng lên, gân xanh trên trán giật giần: "Hôm nay tôi nói cho cô biết, mắng người cũng phải nể mặt. Dù cha mẹ có xấu xa cũng là cha mẹ tôi, không đến lượt cô chửi bới. Mấy năm nay cô đã làm tròn trách nhiệm làm vợ chưa? Hả mụ vợ ác độc?”