Lý Vĩ cao lớn, dáng người khôi ngô, thay đổi giọng nói rõ ràng hơn người khác, khàn khàn nói: “Vâng, con nhất định sẽ cố gắng.”
Lý Hiểu Ngôn bị coi là không khí, yên lặng đi phía sau mấy đống sách bài tập rồi lấy ra mỗi môn một quyển, ôm trong tay sau đó chẳng thèm chào hỏi lấy một tiếng mà đi thẳng ra ngoài.
Vừa đến cửa, cô liền nghe được bên trong truyền đến giọng nói cổ quái: "Đừng giống người nào đó, trong nhà điều kiện không tốt còn làm bậy mỗi ngày. Cũng chẳng thèm suy nghĩ thay cha mẹ, không coi trọng chuyện học hành, ngày sau nhất định phải hối hận đấy.”
Lý Vĩ không lên tiếng, hắn biết lời này nói cho ai nghe, có chút xấu hổ, còn có chút sợ hãi, hắn là học sinh tốt, không muốn chọc phải lưu manh. Mặc dù Lý Hiểu Ngôn là nữ sinh, nhưng lại có vẻ ngoài cấm ai đến gần. Mặc dù không thấy cô đánh ai, nhưng sát khí nghiêm túc lộ ra trên mặt đã cảnh báo mọi người rất rõ ràng: “Đừng chọc tôi.”
Lý Hiểu Ngôn quả nhiên dừng bước, cô xoay người dựa vào cửa sổ, ánh mắt giống như kim ghim vào mặt người phụ nữ trung niên kia. Có một khắc, cô muốn ném đống sách trên tay qua cửa sổ, tốt nhất là đập vỡ đầu người phụ nữ kia, nhưng cô vẫn khắc chế được.
Cô nâng khóe miệng lên, nhếch miệng lộ ra một nụ cười khinh miệt lại càn rỡ, sau đó làm một động tác cởi mũ kính chào, liền nghiêm mặt xoay người đi, càng chạy càng nhanh, mãi cho đến khi chạy như bay thành gió.
Cái trường học này được xem như trường học quý tộc, bởi thế học phí mới rất đắt. Lúc trước mẹ của Lý Hiểu ngôn muốn cô thi vào đây thử vận may. Nếu không thi đậu có thể dùng điểm chọi vào trường công lập. Ai ngờ Lý Hiểu Ngôn may thật, đứng thứ hai toàn cuộc thi tựa như con ba ba lẻn vào đầm nước đầy giao long vậy.
Quần áo của Lý Hiểu Ngôn, hơn phân nửa đến từ quần áo cũ của anh em họ hàng, không vừa người, thoạt nhìn cũng cũ, còn vá chỗ này chỗ kia. Nếu như không phải dựa vào khuôn mặt xinh đẹp hơn người của cô, có lẽ đã chửi xối xả rồi.