Chương 11

Thê lương thì thê lương, nhưng tóm lại có một nơi có thể che gió tránh mưa, cha mẹ Lý Hiểu Ngôn đều khá thỏa mãn, tốn nửa ngày quét dọn trong ngoài phòng một lần, liền bắt đầu sắp đặt gia sản. Cha Lý Hiểu Ngôn đi mua hai cái bóng đèn, một trăm viên ngói trở về thay, phòng lập tức sáng bừng, đã có hương vị của một gia đình.

Đêm đầu tiên ở một nơi mới luôn khó ngủ.

Thật vất vả chịu đựng đến khi sắc trời hơi sáng, Lý Hiểu Ngôn vội vàng rửa mặt lao ra cửa, chạy tới trường học lĩnh bài tập nghỉ hè, khi đi qua cây cổ thụ ở lối vào khu ổ chuột, cô bỗng nhiên dừng bước, bởi vì cô nhìn thấy một cậu bé mặc quần thủng đít, lộ ra cái mông đang đào bùn dưới tàng cây cổ thụ.

Chỉ đào còn chưa đủ, thằng nhãi con mềm mại, cánh tay nhỏ chân nhỏ kia còn muốn đưa vào trong miệng, Lý Hiểu Ngôn nhanh chóng đi tới, một cái tát đánh rơi bùn trên tay nó, thằng nhóc bối rối một chút, ngây ngốc nhìn Lý Hiểu Ngôn một cái, lập tức gào lên khóc, nhào tới người Lý Hiểu Ngôn muốn cắn cô.

Lý Hiểu Ngôn lập tức rụt chân lại, không nghĩ tới đứa bé kia bám trên đùi cô không xuống được, Lý Hiểu Ngôn nhảy lùi về phía sau vài bước, đứa bé thật sự để Lý Hiểu Ngôn kéo lê trên mặt đất, mông trần mài trên mặt đất cát đá, thằng nhãi con gào thét to hơn, há miệng, liền ngậm chân Lý Hiểu Ngôn.



Thật không may, đây là mùa hè. Càng không may chính là, hôm nay Lý Hiểu Ngôn mặc quần đùi chỉ đến đầu gối.

“Á.” Lý Hiểu Ngôn thê lương kêu to một tiếng, nhấc chân kia lên đá vào ngực thằng nhóc.

Ngực thằng nhóc bị đau, nhất thời buông lỏng đôi tay, ngã chổng vó về phía sau, lăn một vòng rồi đứng lên ngồi xổm trên mặt đất, hai mắt tỏa sáng, sáng quắc giống như muốn đốt người, trong tay nắm chặt một tảng đá sắc nhọn.

Lý Hiểu Ngôn vừa thấy không ổn, đứa bé quá hung dữ, liền nhanh như chớp chạy đi.

Cô một đường chạy rất nhanh, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, may mà thằng nhóc kia không theo kịp. Lý Hiểu Ngôn dần dần thả chậm bước chân, nhìn dấu răng trên đùi một chút, đã ửng đỏ lên rồi, còn hơi đau như lửa đốt.