Chương 29: Cha Mẹ Sao Có Thể Sát Hại Con Cái

Lê Húc buông tay: “Được rồi, cô muốn gặp thì cứ đi tìm Điền sở trưởng. Cũng chẳng có gì để xem đâu, di thư chỉ có một câu, nói cả nhà đều đã chết, hắn tồn tại không có ý nghĩa, muốn đi tìm họ.”

“Hắn biết được Giang Đại Lực chết sau mới tự sát sao?”

Lê Húc lắc đầu: “Không phải, hắn nhìn thấy thi thể người nhà mà hoảng loạn, được đưa về đồn cảnh sát sau vẫn luôn khóc lóc, đại khái đến 11 giờ sáng mới có hành vi tự hủy hoại bản thân.”

Cố Bình An nhíu mày, đang định nói gì đó thì Trâu Trác vội vàng tiến đến: “Đội trưởng Lê, ông Hạ khai báo, hắn xác thật đã đưa cho Mạnh Thạch hai trăm đồng, muốn hắn giúp dọa dọa một chút anh vợ của ông Hạ. Hắn cũng nói là sau khi uống rượu say đã nói lăng nhăng, bảo Mạnh Thạch đi đốt nhà mẹ vợ gia đình họ, hắn cảm thấy như vậy là đã giải thoát được bản thân. Tuy nhiên, hắn nói rằng đó chỉ là lời nói bừa bãi, là do hắn nhìn thấy báo chí ngày hôm đó, trên đó có đăng tải vụ phóng hỏa án, nên hắn mới thuận miệng nói vậy.”

Cố Bình An không khỏi lại nghĩ đến vụ án 4.7, nghi phạm gϊếŧ người sau đó phóng hỏa có phải cũng bị dẫn dắt bởi vụ phóng hỏa trên báo chí?

Hiện tại không có internet, nguồn tin tức mà mọi người tiếp cận chủ yếu là TV, báo chí và đài phát thanh. Giống như các đơn vị, họ đều sẽ đăng ký vài ba tờ báo tỉnh, báo huyện. Mà Giang Đại Lực sống ở nông thôn, lấy việc trồng trọt làm việc vặt mà sống, hắn không thể nào thường xuyên đọc báo chí.

Cô muốn chia sẻ suy đoán này, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô vẫn quyết định nhịn xuống. Việc phóng hỏa và việc đọc báo không có mối liên hệ trực tiếp, người muốn hủy diệt chứng cứ thường dễ dàng nghĩ đến việc phóng hỏa thiêu rụi tất cả.

Đương nhiên, cô không muốn nhiều lời. Lý do chính yếu vẫn là bởi vì những người này có thành kiến với cô. Do những chuyện trước đây, họ cũng không tin tưởng cô.

Lê Húc nhận lấy ghi chép trong tay Trâu Trác, không vội vàng xem, ngược lại nhìn Cố Bình An với vẻ rất thích thú: “Cô lại nghĩ đến cái gì? Còn tưởng tiếp theo sẽ tiếp tục điều tra?”

Cố Bình An hỏi lại: “Anh nói vụ án nào? Vụ Mạnh Thạch đã rõ ràng, tôi vẫn cảm thấy vụ 4.7 có hung thủ khác. Tuy nhiên, nếu anh không cần tôi, tôi sẽ về trước.”

Trâu Trác kinh ngạc nhìn cô: “Cô phải đi rồi ư?”**

Hắn nhìn bộ dạng tích cực của cô lúc nãy, còn tưởng rằng cô muốn tranh giành phá án, muốn mượn cớ này để biểu diễn。

Cố Bình An chỉ vào Lê Húc: “Là Đội trưởng Lê bảo tôi về, tôi chỉ là một cảnh sát nhân dân nhỏ bé, có thể không nghe lệnh sao?”

Cô nói xong liền quay người đi. Lê Húc cười khổ, xem ra cô có ấn tượng rất tệ về mình, là do việc hắn thẩm vấn cô như nghi phạm trước đây?



Hắn gọi lại Cố Bình An: “Tiểu Cố, sao cô lại kiên trì với vụ 4.7? Là vì Giang Đại Lực bị chết trước mặt cô sao?”

“Đương nhiên không phải! Là vì vụ án này có nhiều điểm kỳ quặc, hiện tại tôi cảm thấy Đổng Trung Kiệt cũng rất có vấn đề. Nếu người nhà của tôi đã chết hết, tôi có chết cũng không thể luyến tiếc, nhưng nhất định sẽ chờ cảnh sát bắt được hung thủ, thậm chí phải đợi hung thủ thi hành án tử hình sau, mới có thể suy xét bản thân còn có thể sống tiếp hay không! Hắn đã tự sát quá vội vàng.”

Lê Húc ánh mắt nụ cười càng đậm, cô quả nhiên cũng nghĩ đến điểm này.

Trâu Trác giật mình nói: “Tiểu Cố, lời nói của cô có ý gì? Cô nghi ngờ Đổng Trung Kiệt gϊếŧ cả nhà hắn? Còn giả vờ tự sát? Sao có thể? Gϊếŧ vợ không hiếm, Nhưng cô từng gặp qua việc cha mẹ gϊếŧ con cái sao? Lại nói chúng ta đã hỏi qua hàng xóm quê nhà, thậm chí cả đồng nghiệp của họ, đều nói Đổng Trung Kiệt đối với Cố gia, toàn gia quan hệ đều rất hòa thuận.”

Cố Bình An thấy Lê Húc cười, còn tưởng rằng hắn và Trâu Trác giống nhau cho rằng cô nói bậy, vì thế cô cũng cười cười: “Dù sao tôi cũng không tiếp xúc trực tiếp với vụ án này, cũng chỉ là tùy tiện nói vài câu. Vụ án Mạnh Thạch cũng đã rõ ràng, nên cũng không cần tôi, Đội trưởng Lê anh còn gì muốn hỏi không?”

Lê Húc muốn hỏi nhưng lại có quá nhiều điều, điều hắn muốn hỏi nhất chính là Cố Bình An như thế nào đột nhiên như thay đổi con người.

Trước kia cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi cô điều gì, đều ấp a ấp úng nửa ngày không nói rõ, mà hiện tại giọng nói của cô lại rành rọt, khi thẩm vấn rất biết suy xét tâm lý nghi phạm, hơn nữa một khi bị tấn công, phản ứng phòng thủ rất mạnh mẽ, ánh mắt đều như mang theo dao nhỏ.

Cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống không hỏi, hai người lần đầu tiên tiếp xúc là do cô làm hư án tử, có lẽ lúc ấy cô quá chột dạ.

Lê Húc nhìn ra ngoài trời, cùng Cố Bình An nói: “Chờ có gì muốn hỏi, tôi sẽ tự tìm cô. Cô hiện tại ở thị trấn Bình An đúng không, còn khá xa, tôi bảo Tiểu Quách lái xe đưa cô về.”

“Cảm ơn Đội trưởng Lê, nhưng không cần, đã đến giờ tan tầm, tôi hôm nay về thành phố.”

Cố Bình An nói xong xoay người liền đi, nếu không phải vì muốn tiếp cận vụ án 4.7 mà đến đây, cô nhất định sẽ không đi.

Nhưng từ lời nói của Lê Húc có thể nghe ra rằng Điền sở trưởng muốn nhanh chóng kết thúc vụ án này, hơn nữa phần lớn lãnh đạo đều cho rằng Giang Đại Lực chính là hung thủ, vụ án này sẽ không được điều tra lại quy mô lớn, cô ở lại cũng không có ý nghĩa.

Trâu Trác ngưỡng mộ nhìn bóng dáng cô, “Trách không đucợ cô không đi theo thẩm vấn, hóa ra người ta tan tầm rồi. Đội trưởng Lê, cảnh sát nhân dân còn có giờ tan tầm ư? Chúng ta có thể ăn cơm được chưa?” Bánh nén khô thực sự quá thử thách răng.

Lê Húc ghét bỏ nhìn hắn, dần dần nới lỏng chiếc đai lưng: “Ngoài ăn ra cậu còn nhớ thương cái gì? Nghề nghiệp của chúng ta tuy không cần tám múi cơ bụng, nhưng ít nhất cũng phải có vóc dáng bình thường chứ.”