Chương 26: Hại Gia Đình Vợ

Cố Bình An lập tức đập bàn, chỉ tay vào dòng chữ "Thẳng thắn từ khoan" trên tường, cười lạnh nói:

"Mạnh Thạch, hắn nói hay không nói, chúng ta còn phải báo cáo với anh sao? Hắn đã khai hết, chúng ta cũng cần phải xác minh xem lời hắn nói có đúng sự thật hay không. Hỏi gì thì trả lời nấy, nói nhiều làm gì?"

Mạnh Thạch bị thái độ cứng rắn của cô dọa sợ, nữ cảnh sát này thoạt nhìn rất tự tin, nắm chắc phần thắng, giống như đã biết chân tướng!

Lòng hắn bồn chồn, nhớ lại từng bước mình làm, tin rằng mình không để lại bằng chứng, lúc này mới nói:

"Ông Hạ sắp 30 tuổi, hắn vội vàng kết hôn, nhưng anh vợ của hắn lại rất chướng mắt hắn, hắn muốn tôi giúp hắn giáo huấn một chút."

"Tại sao lại tìm anh?" Cố Bình An hỏi.

Mạnh Thạch cười khổ:

"Chính là sau khi Tiền Khôi chết vì điện giật, hắn cảm thấy tôi đặc biệt có bản lĩnh, kỳ thật chuyện này không liên quan gì đến tôi. Ông Hạ là người rất cứng đầu, tôi chỉ có thể hù dọa hắn, nói rằng vài ngày nữa anh vợ của hắn sẽ gặp xui xẻo, đến lúc đó chắc chắn sẽ không rảnh quản chuyện nhàn sự của hắn."

Hắn tỏ ra hơi xấu hổ: "Kết quả, anh vợ của hắn vô tình ngã gãy eo, vì lúc đó không xử lý kịp thời nên nửa người bị liệt, hắn liền cho rằng tôi lại ra tay."

Cố Bình An nhíu mày, sao lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy? Mạnh Thạch là Diêm Vương gia sao? Nói ai chết, người đó liền chết, nói ai xui xẻo, người đó liền xui xẻo?



Cố Bình An tiếp tục hỏi:

"Vậy chẳng phải anh hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc sao? Ông Hạ cũng quá đáng, vậy mà nói anh không chịu giúp hắn. Hắn thấy anh có năng lực nên muốn anh hãm hại người khác đúng không? Người này anh không muốn hãm hại, hay là không dám?"

Mạnh Thạch nghe cô nói vậy, càng tin rằng ông Hạ đã khai hết, hắn vừa tức vừa hận, hừ một tiếng:

"Tôi không phải đã nói rồi sao, hắn chính là kẻ ngu xuẩn, tôi giúp hắn, hắn cũng không biết ơn tôi, ngược lại trách ta làm hỏng việc. Hắn nói chỉ muốn giáo huấn một chút anh vợ của hắn, không muốn biến hắn thành tàn phế."

Mạnh Thạch nói xong lại vội vàng xua tay:

"Đồng chí, việc này thật sự không liên quan đến tôi, thật là ngoài ý muốn!"

Trâu Trác khẽ cười một tiếng:

"Ngoài ý muốn cũng quá nhiều quá xảo đi, trước đừng giải thích, tiếp tục nói, sau đó thế nào?"

Mạnh Thạch thở dài, tay nắm chặt ống quần, vẻ mặt buồn bực:

"Ông Hạ vậy mà muốn tôi tiếp theo hãm hại mẹ vợ hắn! Anh nói tôi có thể làm loại chuyện thiếu đạo đức này sao?"

Cố Bình An hỏi:



"Tại sao muốn nhằm vào mẹ vợ hắn? Hắn muốn mẹ vợ hắn cũng tàn tật? Hay là càng nghiêm trọng hơn?"

"Bởi vì anh vợ hắn liệt nửa người, vợ cũng bỏ đi, mẹ vợ hắn muốn giữ vợ hắn ở nhà để hầu hạ anh vợ, chăm sóc con cái, ông Hạ đương nhiên không chịu, hắn hôm đó uống rượu xong liền nói với tôi cả 2 cùng phóng hỏa đốt nhà đi!"

Mạnh Thạch nói rồi ngẩng đầu hỏi Cố Bình An:

"Việc này ông Hạ chỉ sợ không nói với các cô đi! Cảnh sát đồng chí, tôi nói cho cô biết, tội phạm chính là hắn, thép là hắn bảo tôi giúp đỡ trộm, cũng là hắn muốn tôi hại Tiền Khôi, kết quả Tiền Khôi tự mình gặp ngoài ý muốn. Ông Hạ lại bắt đầu cân nhắc như thế nào chỉnh mẹ vợ của hắn, cô nói hắn độc ác đến mức nào, nguyền rủa anh vợ tàn tật, lại muốn phóng hỏa đốt nhà cả gia đình họ, chẳng lẽ không liên lụy đến hắn và vợ hắn!"

Trâu Trác vốn tưởng rằng đây là vụ án gϊếŧ người do cùng nhau trộm cắp, nào ngờ lại phức tạp như vậy, hắn nhíu mày vẽ mối quan hệ giữa các nhân vật trên vở.

Phùng Kiều lại trừng mắt nhìn Mạnh Thạch với vẻ mặt kích động, cảm xúc của cô dường như rất dư thừa, thực sự đồng tình với gia đình anh vợ.

Cố Bình An vẫn nhìn chằm chằm Mạnh Thạch, hắn nói hẳn là nửa thật nửa giả, "Mạnh Thạch, anh nợ tiền ông Hạ sao?"

Mạnh Thạch sửng sốt, lắc đầu nói:

"Không có a! Hắn nói tôi nợ hắn tiền?"

Cố Bình An xua tay, "Vậy hắn có cứu mạng anh không?"