Chương 46

----

“Mỗi bức tường đều cần có cái gì đó để chịu trọng lực, nhà thờ tổ chúng ta trước đây là tường đất, không có khả năng chịu lực, cho nên mới nhờ vào các cây cột chống đỡ”.

Trong mắt của ông Hứa lộ ra chút sợ hãi và hối hận, ông lúng túng bặm môi, râu trên cằm run rẩy, hối hận nói: “Chú... thực ra chú...”

Hứa Hắc Đậu có lẽ cũng hiểu ra, cậu nghĩ về lúc Hứa Bối Đóa hỏi thăm về việc có thấy ai ra vào nhà thờ tổ, lập tức hiểu ra, nhất định là ba của mình làm hỏng cây cột đó.

Bây giờ cô điều tra rõ ràng chân tướng, nhất định là đến hỏi tội, thậm chí bảo nhà họ bồi thường, trên mặt Hứa Hắc Đậu và ba cậu lộ rõ sự lo thôn.

Không ngờ Hứa Bối Đóa quơ tay, cắt ngang câu chuyện.

“Truy cứu chuyện này không có ý nghĩa gì, dù sao nhà thờ tổ cũng đã sập, nhưng chú, còn có Hắc Đậu, con hy vọng mọi người ghi nhớ việc này, nên thận trọng, nhà mọi người sống gần đây nhất, sau này nếu có người muốn phá hoại nhà thờ tổ, mọi người nhất định phải ngăn cản”.

Nghe những lời này, Hứa Bối Đóa bỏ qua cho nhà họ.

Ông Hứa có chút nghi ngờ, lo thôn hỏi: “Vậy bây giờ chuyện này, con không nói với trưởng thôn sao? ”



Hứa Bối Đóa nói: “Con biết mọi người có khó khăn, nếu không đến bước đường cùng, chắc cũng sẽ không có chủ ý lấy đồ nhà thờ tổ, đúng không, chú? ”

Ông Hứa rất cảm kích, không thể không giải thích: “Vợ chú bị bệnh rất nặng, năm nay thu hoạch không tốt, không có tiền khám chữa bệnh, chú lúc này…bất đắc dĩ, lấy một ít vàng, lén cầm ra ngoài bán”.

“Mấy ngày nay nhà thờ tổ bị sập, mỗi đêm chú không thể ngủ được, cho rằng tổ tiên quở trách, vội vàng bảo Hắc Đậu cùng con sửa nhà thờ tổ, cũng là nghĩ lấy công chuộc tội. ”

Hứa Bối Đóa biết sự khó khăn của gia đình Hắc Đậu, cũng nhìn ra họ không phải người xấu, chỉ là thời đại này thực sự rất nghèo, ép họ đến đường cùng.

Hứa Bối Đóa quyết định giúp một việc nhỏ: “Hắc Đậu cùng con làm việc này, nhưng rất cực, con sẽ không để em ấy làm việc không công”.

“Thế này, con thấy gia đình mình cần nhiều tiền, con đưa trước tiền lương của Hắc Đậu tháng này.”

Gia đình nông dân nghèo khó, nhận được ân huệ của người khác, cảm thấy bản thân bứt rứt, luôn muốn từ chối, nhưng Hứa Bối Đóa không đợi họ phản ứng mà nói: “Nếu đã nhận tiền lương sớm, Hắc Đậu phải cực nhiều hơn, làm việc phải chăm chỉ hơn.”

Hứa Hắc Đậu liên tục gật đầu, ông Hứa cũng cảm ơn rối rít.

Ra đến cửa, Hứa Hắc Đậu không giấu được sự cảm kích của mình, chân thành cúi đầu, nước mắt lưng tròng, nghiêm túc nói: “Chị, cảm ơn chị đã đối tốt với gia đình em, em sẵn lòng vì chị làm trâu làm ngựa.”