Chương 44

Rầm một tiếng vang thật lớn - - lá cây tung bay, chim bay tứ tán khắp mọi nơi!

Thiếu niên ngã chổng vó trên mặt đất, chỉ cảm thấy toàn thân không chỗ nào không đau.

“Ha ha ha ha ha......”

Phương Thanh Nghiên cầm lấy dây thừng, không chút khách khí cười to ra tiếng, cô còn không quên bổ sung một câu.

“Sẽ không có người bị ngã thật chứ?”

Thiếu niên: ...Lời này sao lại nghe quen như vậy?

Hắn đen mặt, muốn đứng lên, nhưng thân thể nói cho hắn biết đây là điều không thể, hắn rơi xuống đất nặng như vậy, hiện tại cả người như sắp không dùng được nữa.

"Nhìn cái bộ dáng té trên mặt đất ngu xuẩn như vậy cũng rất thú vị." Phương Thanh Nghiên giương khóe miệng lên, không chút khách khí mà đánh giá một phen, sau đó nhấc thùng nước đi tới trước mặt cô gái: "Chúng ta đi!"

Cô gái nhìn Phương Thanh Nghiên không khỏi vui mừng, vội vàng đứng dậy, ôm chặt cánh tay của cô rời đi.

Bóng dáng hai người rất nhanh biến mất ở trong rừng.

Thiếu niên tức giận đến phát điên, thét lên: "Xú nha đầu, đừng để cho tôi gặp lại cô!!!”

Bước chân Phương Thanh Nghiên ngược lại càng nhẹ nhàng hơn. Nghe hắn chửi rõ ràng từng chữ như vậy, vô cùng khí lực, có thể thấy được hắn cũng không bị ngã hỏng.



Thiếu niên quỳ rạp trên mặt đất hơn nửa ngày, cơn đau kia thật vất vả mới hòa hoãn lại, thì hắn đã thấy con Husky nhà mình vẫn còn đang muốn đuổi theo phương hướng hai cô gái kia rời đi, gâu gâu kêu lên.

Hắn tức giận đến không chỗ phát tiết, lớn tiếng nói: "Trứng Kho, mày trở về đây cho tao!”

Thiếu niên dùng sức kéo dây chó, thật vất vả hắn mới khống chế được mình, khi nhìn lại thì hắn đã thấy con chó ngu xuẩn này vẫn lưu luyến không rời như trước, trong miệng còn ngậm thứ gì đó.

Hắn đến gần nhìn, thì thấy đây đúng là một quyển bài tập, trên bìa vẽ một bức tranh xinh đẹp, mà mặt trên của quyển sách đều dính đầy nước miếng của Trứng Kho.

Hình ảnh non xanh nước biếc trông rất sống động, thiếu niên liếc mắt một cái đã bị kỹ thuật vẽ này thu hút, rồi khi nhớ được vị chủ nhân của bức tranh này, nhất thời lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Lật đến trang đầu tiên, bên trên quyển sách đó viết một cái tên - -

Phương Thanh Nghiên.

Đầu ngón tay thiếu niên siết chặt, khiến cho cái tờ giấy này biến thành một đoàn nhăn nheo.

Phương Thanh Nghiên đương nhiên không biết mình đã bị người ta "nhớ thương", cô vẫn đang cùng cô gái kia tìm đường đi xuống núi.

Cô gái nói mình tên là Tần Viện, là cháu gái trưởng thôn Sơn Tuyền.

Về phần thiếu niên kia, quả nhiên là người nơi khác, tên là Lâm Khiên.