Chương 27

Lời này của Phương Thanh Nghiên tất nhiên là nửa thật nửa giả, kỳ thật hiện tại cô không thể nhớ được bộ dáng của bà ngoại mình trông như thế nào.

Tuy rằng trước sáu tuổi cô là do bà ngoại nuôi lớn, nhưng lúc ấy cô cũng không nhớ rõ lắm. Cô chỉ biết là ở trên núi cái gì cũng có, nào là măng tươi, ốc đá trong dòng suối nhỏ trong núi... còn có món ăn bình thường xuất sắc mà bà ngoại cô làm, đều là nguyên liệu tốt nhất để làm bún ốc.

Tay nghề làm dưa muối của mẹ, chính là truyền từ bà ngoại.

Phương Thanh Nghiên muốn đi lấy kinh nghiệm để về nấu bún ốc. Mà Tần Thục Huệ thì nghĩ hiện tại bà bận rộn như vậy, mẹ chồng bên kia lại thường xuyên chạy tới đây để quấy nháo, bà cảm thấy nếu như hiện tại cô có thể đi ra ngoài tránh gió cũng là chuyện tốt, nên bà rất nhanh đã gật đầu đồng ý.

Đêm đó, Tần Thục Huệ thu dọn cho con gái hai bộ quần áo bỏ vào trong cặp sách. Để cho một mình Phương Thanh Nghiên đi đến sơn thôn khẳng định là bà sẽ không yên lòng, mà bà hiện tại thì lại không có thời gian. Vì thế bà liền gọi điện thoại cho anh họ trong sơn thôn của mình, đối phương nghe xong không nói hai lời liền đáp ứng, nói là ngày mai sau khi đi làm xong sẽ đến đón Phương Thanh Nghiên trở về cùng nhau.

Ngày hôm sau trước khi đi làm, Tần Thục Huệ dặn dò con gái không được kể chuyện trong nhà cho bà ngoại nghe.

Phương Thanh Nghiên đương nhiên là ngoan ngoãn đáp ứng, cũng tỏ vẻ sẽ không nói lỡ miệng cho bà ngoại biết.



Đợi đến gần giữa trưa, cậu họ mới xuất hiện trước cửa nhà máy.

Phương Thanh Nghiên sớm đã không nhớ rõ cậu họ này là ai, chỉ thấy làn da đối phương ngăm đen, khi cười để lộ ra một miệng răng trắng chói mắt, hơn nữa trên vai còn gánh thêm một khay đồ ăn, lúc này cô mới mơ hồ nhớ ra ông là ai.

Tần Đại Minh nhìn này cô cháu gái nhỏ bao lớn bao nhỏ, trong tay còn xách theo một túi thức ăn, liền có chút bất đắc dĩ nói: "Tiểu Huệ cũng thật là, tại sao lại để cho một cô bé như cháu mang theo nhiều đồ như vậy, dù sao thì ở nhà bà ngoại cháu cũng không thiếu cái gì!"

Phương Thanh Nghiên cũng không giải thích, cô chỉ là cười híp mắt nói: "Không có việc gì, cháu không nặng!"

Tần Đại Minh bảo cô bỏ những thứ không cầm nổi vào trong túi xách ông, sau đó dẫn Phương Thanh Nghiên đi về phía trạm xe buýt.

Điều không may chính là, hai người vừa mới đi ra khỏi xưởng máy không bao xa thì bọn cô liền đυ.ng phải đám nhóc Vương Kha.