Tần Thục Huệ ấp úng hạ cánh môi, hơn nửa ngày mới mở miệng giải thích nói: "Chị, chị nghĩ giáp mặt thì dễ nói chuyện hơn…”
Tần Tú Lan cắt ngang nói: "Nếu vẫn là chuyện trước kia, thì em thật sự không có cách nào, Tử Hiên bên này cũng sắp khai giảng, nó phải chuyện đến tiểu học tư nhân, báo lớp thiếu niên, còn muốn học violin, chi tiêu rất lớn, cho nên trong tay em thật sự không còn nhiều tiền…”
Tần Thục Huệ cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Tần Tú Lan rõ ràng đã mất kiên nhẫn, cô ta đi tới mắt mèo vừa nhìn thì thấy là chồng của mình, thế là vội vàng ra dấu với Tần Thục Huệ, hạ giọng nói: "Chị hai, không phải em không muốn giúp chị, mà là em thật sự không có cách.”
Tần Thục Huệ nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng, chậm rãi gật đầu.
lúc này Tần Tú Lan mới mở cửa.
Củng Kiến Trung không nhận ra bầu không khí trong phòng, cười ha hả nói: "Anh chỉ đi ném rác, sao em còn phải đóng cửa…” Hắn vừa định đổi giày thì phát hiện hai mẹ con vẫn còn đứng ở cửa, thế là kỳ quái nói: "Sao hai người không vào nhà?"
Tần Tú Lan không lên tiếng, ánh mắt dừng ở trên mặt chị ruột của mình.
Cái này, ngay cả Tần Thục Huệ cũng nhìn ra, em rể còn chưa biết chuyện ở nhà mình, bà cũng không phải người thích gây phiến toái cho người khác, cho nên theo bản năng liền nói: “Chị nhớ tới có chút việc, trước…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Phương Thanh Nghiên cắt ngang, "Dượng, Củng Tử Hiên có nhà không?
Thấy cháu gái quan tâm con trai mình, Củng Kiến Trung miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, chỉ chỉ vào phòng trong, "Đang học ở bên trong đấy!”
“Vậy con đi tìm em ấy.”
Không đợi những người khác có phản ứng, Phương Thanh Nghiên trực tiếp cởi giày, như một trận gió chạy như bay vào phòng.
Tần Thục Huệ theo bản năng muốn ngăn cản, lại không ngăn kịp, vừa ngẩng đầu liền đối diện tầm mắt bất mãn của Tần Tú Lan, bà xấu hổ nói: "Đứa nhỏ này, thật sự là một chút lễ phép cũng không có..."
Tần Tú Lan ở trước mặt chồng, tự nhiên khó nói cái gì, chỉ có thể cố nặn ra vẻ tươi cười nói: "Không có việc gì, thật vất vả mới tới một chuyến, cũng đừng vội đi, em rót trà cho chị.” Cô ta cũng không lo lắng, dù sao biết tính tình chị hai mình, đã nói đến mức đó, khẳng định không còn mặt mũi mở miệng vay tiền nữa.
Củng Kiến Trung cũng cười nói: "Hai chị em nó đã lâu không gặp, cứ để hai đứa trao đổi tình cảm đi!”
Như vậy, Tần Thục Huệ đành phải vào nhà ngồi xuống.