Giữa hè, tiếng ve kêu không dứt bên tai.
Trong hành lang khu nhân viên nhà máy máy Hoành Nhuận, cô gái mặc áo sơ mi ngắn tay màu vàng sáng bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, dừng bước trước cửa một cửa hàng lương thực.
“Chú Lưu, con mua xì dầu!" Phương Thanh Nghiên cười híp mắt đưa bình không cho ông chủ.
Thời tiết quá nóng, mũi cô đượm mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo nụ cười dịu dàng, cả người dưới ánh mặt trời chiếu rọi, dường như phát ra ánh sáng.
Sau cửa sổ sơn đỏ, vẻ mặt ông chủ tiệm lương thực lại có vài phần không được tự nhiên.
Ánh mắt của hắn đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn xuất sắc của cô gái, sau đó nhanh chóng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa hàng. Cũng may lúc này là sau giờ ngọ, trong xã khu chẳng có ai, nếu để người khác trông thấy cô bé này cười tươi với hắn như vậy, chưa đến nửa giờ mấy lời đồn không hay sẽ truyền khắp toàn bộ nhà máy.
Ông chủ Lưu vẫn luôn giữ khoảng cách, hắn không nhận chiếc bình của cô gái. Đầu tiên là lấy ra sổ sách lật xem, lạnh lùng nói: “Khi nào mẹ con đến trả tiền, tiền lần trước còn chưa thanh toán đâu đấy.”
Phương Thanh Nghiên giống như không nhận ra đối phương lạnh nhạt, ngoan ngoãn lấy túi tiền ra rồi nói: “Tổng cộng tám đồng đúng không, cộng thêm hôm nay chắc là hai đồng, mẹ con có cho con…”
Trùng hợp lúc này, xuất hiện một bóng đen!
Phương Thanh Nghiên không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bị đυ.ng mạnh một cái sau đó đồ trên tay đã mất.
Đảo mắt nhìn qua, là một thằng nhóc mập tròn đang cầm tiền của cô, khoe khoang với đám bạn: “Tao cướp được rồi, tao đã nói là nó ngốc mà.”
Một đứa khác khen thằng mập lợi hại, còn chê cười ra mặt với Phương Thanh Nghiên.
Ông chủ Lưu nhíu mày, nhưng không nói gì. Nếu là trước kia, hắn sẽ không làm ngơ như vậy. Nhưng bây giờ hắn không muốn quản chuyện phiền toái này, lại nói một đám mười tuổi trêu chọc lẫn nhau mà thôi, dù ầm ĩ thế nào chắc không lớn chuyện được.
Một con bé buộc tóc đuôi gà lên tiếng: "Các bạn làm như vậy là cướp tiền của người ta, không tốt đâu…"
Thằng mập hừ lạnh một tiếng, nói: "Mày mới tới, biết cái gì. Mẹ nó là đồ lăng loàn, Phương Thanh Nghiên là con hoang, tiền trong tay nó cũng do trộm được.”
Bọn nhỏ nhao nhao phụ họa.
“Mẹ tao nói nó là khắc tinh, không được chơi với nó.”
“Mẹ con nhà nó đều không phải thứ tốt lành gì, ba mẹ tao bảo không nên chơi với nó!”
Cô gái tóc đuôi ngựa không dám lên tiếng, ánh mắt cô do dự bất định nhìn về phía Phương Thanh Nghiên chật vật ngồi dưới đất, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu trong hai tay.
Thằng mập còn tưởng rằng cô đang khóc, cợt nhả àm mặt quỷ với Phương Thanh Nghiên: "Còn khóc nhè sao, thật không biết xấu hổ.”
Một giây sau, nó cảm thấy đầu hơi choáng !
Không biết từ đâu ra một viên đá, đập thẳng vào trán nó.
Đảo mắt nhìn qua, Phương Thanh Nghiên đã đứng lên, trong tay còn cầm một viên đá khác.