Bằng thành này có rất nhiều lưu manh, vừa rồi chờ mãi cũng không thấy hai ba con trở về, cô ấy sốt ruột đến nóng cả người, chỉ sợ hai người xảy ra chuyện.
Tô Dĩ Mạt lại không nghĩ đến điểm này, gật đầu lia lịa tán thành.
Cô làm việc vất vả cả ngày trời, tắm xong gục xuống gối ngủ luôn. Tô Ái Quốc cũng không đỡ hơn cô là bao. Tuy người vặn bóng và bán bóng đều là con gái, nhưng anh ấy không ngồi xem không, còn bơm bóng giúp, tiện thể rao bán hàng cho con gái, cả quá trình đều đứng cả.
Đáng tiếc là Trương Chiêu Đệ không chịu để anh yên, hỏi anh ngày mai bọn họ có đi tiếp nữa không. Anh ấy đành ngáp dài một cái rồi trả lời câu hỏi của cô: “Đi, tại sao lại không đi. Tối nay còn có một đứa trẻ không mua được, nằm lăn ra dất ăn vạ đấy."
Anh ấy không giấu được sự tự tin trong giọng điệu của mình, nhưng Trương Chiêu Đệ lại lo lắng. Cô ấy suy nghĩ rất lâu, đầy đẩy chồng đang thiu thiu buồn ngủ: “Lúc trước anh còn bảo con bé sẽ chán, nhưng em thấy con bé kiếm tiền còn tích cực hơn cả em và anh. Lỡ sau này chậm trễ việc học thì phải làm thế nào?"
Trương Chiêu Đệ đã ăn đủ nỗi khổ của người mù chữ. Con gái nhiệt tình được ba phút là điều rất bình thường, đứa trẻ nào cũng vậy cả. Nhưng hiện tại trong mắt con gái chỉ có tiền, một lòng nghĩ xem bày sạp kiếm tiền thế nào, cô ấy không thể để con làm loạn được.
Tô Ái Quốc day day mi tâm: “Bây giờ con bé đang học lớp mẫu giáo lớn, nửa năm sau mới lên tiểu học. Sẽ không trì hoãn việc học đâu."
"Ai nói là không làm chậm trễ? Đã bao giờ con bé làm việc gì tích cực lâu như lần này chưa, đã vậy đến giờ vẫn còn có hứng thú "
Tô Ái Quốc bị hỏi đến nghẹn họng. Con gái anh thích những thứ mới lạ từ khi còn nhỏ. Chẳng hạn những món đồ chơi bọn họ bán cũ lần trước, hầu hết đều rất mới, thứ chơi lâu nhất là chơi được một tuần, ngắn nhất là một tiếng, nói chung là con gái rất nhanh chán. Bày sạp bán hàng khổ thế này, còn phải nhìn sắc mặt của người ta, nhưng con gái vẫn rất thích thú, đúng là không bình thường.
Anh ấy xoa xoa cằm hỏi vợ: “Liệu có phải con bé muốn mua thứ gì đó nhưng thiếu tiền không?"
Trương Chiêu Đệ lắc đầu nói không có, tiểu Mạt là người không giấu được chuyện gì cả, muốn gì đều nói thẳng với cô ấy: “ Trong khu chung cư không có đứa bé nào có thêm đồ mới."
Tô Ái Quốc kinh ngạc nghĩ, nếu không muốn sắm sửa đồ mới, tại sao con gái lại muốn kiếm nhiều tiền?
Hai vợ chồng suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra câu trả lời phù hợp.
Trương Chiêu Đệ không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, cô ấy nảy ra một ý tưởng: "Hay là anh bảo con gái đưa tiền cho chúng ta giữ "
Con sâu buồn ngủ của Tô Ái Quốc hoàn toàn tỉnh giấc, anh ấy cả kinh ngồi bật dậy: “A!"
Trương Chiêu Đệ lườm chồng: “A cái gì mà a? Con bé còn nhỏ như vậy, mang theo nhiều tiền trên người làm gì? Lần trước bán quần áo cũ được mấy đồng, con bé thì hay rồi, nhoắng cái đã tiêu hết. Tuy nói là kiếm tiền, nhưng chẳng lẽ chúng ta lại dung tiền con bé kiếm được? Hai công nhân như chúng ta lại chẳng nuôi nổi một đứa bé."
Tô Ái Quốc gãi gãi đầu, hơi khó xử nói: “Như vậy không hay lắm đâu..."
Lúc trước, anh ấy đưa hết tiền mình kiếm được trong hai năm đầu đi làm cho ba mẹ nuôi, đến khi kết hôn, bọn họ không chịu bỏ ra một đồng nào. Mình từng bị hố rồi, giờ lại bảo mình hố con mình, anh không thể nào mở miệng ra được.