Chương 19: Bóng Bay 3

Tô Dĩ Mạt gật đầu nói: “Cháu biết. Cháu muốn mua buôn, ở đây có bán bóng dài, bóng tròn, bóng nhiều màu không."

Ông chủ thấy cô còn biết cả bóng dài, vì vậy lấy ba loại bóng ra đưa cho cô xem.

Tô Dĩ Mạt nói với Trương Ngữ đứng ở cạnh đó: “Dì ơi, cháu có thể đi sang đối diện không? cháu muốn mua bóng bay."

Trương Ngữ quay sang nhìn gian hàng phía đối diện: “Được. Cháu ở bên đó nhé, đừng chạy lung tung."

Tô Dĩ Mạt gật đầu.

Đặng Thư Nguyệt cũng đi qua đó với Tô Dĩ Mạt.

Tô Dĩ Mạt thổi thử một quả bóng, chất lượng khá tốt, cô hỏi chủ quầy giá bán.

Bóng dài chia thành hai loại dài 260 và 360, mỗi túi một trăm quả, bóng dài 360 có giá một đồng sáu hào, bóng dài 260 chỉ một đồng hai hào. Mỗi túi một trăm quả bóng, bóng bay 24 tấc có giá 2 đồng, túi bóng nhiều màu mỗi túi 200 quả, 5 tấc có giá tám hào. Giá đỡ bóng bay trong suốt và que cầm dài 40 cm, bốn mươi bộ có giá năm hào. Đèn ed tam tiết, mười cây có giá ba hào.

Cô tiêu sạch số tiền tiết kiệm của mình. Nhờ công phu nài nỉ, chủ quầy cho cô một chiếc bơm đơn giản.

Đặng Thư Nguyệt không khỏi kinh ngạc khi thấy cô mua nhiều bóng bay đến vậy: “Nhiều vậy?"

Tô Dĩ Mạt thấy đứa nhỏ này hơi đãng trí, trả lời cô lại lần nữa: “Kiếm tiền."

Đặng Thư Nguyệt nhìn các loại bóng bay được bày trên kệ, chỉ vào hàng mẫu trên kệ, nhắc nhở cô: “ Cậu nên mua những hình hoạt hình kia kìa, những quả bóng kia mới kiếm được tiền."



Tô Dĩ Mạt lắc đầu nói: “ Những thứ đó cần có khí heli mới bay được, mình không biết lấy khí heli ở đâu."

Đặng Thư Nguyệt nghĩ thấy cũng đúng, trông thứ đó có vẻ rất đắt, cô bé lập tức an ủi Tô Dĩ Mạt: “Không sao. Mấy loại bóng cậu chọn cũng đẹp, chắc có người mua."

Tô Dĩ Mạt nghe lời an ủi vụng về của cô ấy, cười mà không nói gì.

Trương Ngữ thanh toán xong đi tới, cũng hơi giật mình khi thấy Tô Dĩ Mạt mua nhiều thứ thế này, nhưng điều khiến cô ấy ngạc nhiên không phải là số lượng bóng bay, mà là sao đứa trẻ này có nhiều tiền đến vậy.

Không ngờ người keo kiệt như Trương Chiêu Đệ lại chịu cho con gái tiền tiêu vặt. Cô ấy biết Trương Chiêu Đệ đưa con gái đi bán quần áo cũ, nhưng chỉ nghĩ là tiền Trương Chiêu Đệ lấy.

Đặng Thư Nguyệt là người không biết che giấu gì cả, thấy mẹ tò mò, tô bé nói hết cho mẹ nghe.

Hiển nhiên là Trương Ngữ nghĩ sâu xa hơn Đặng Thư Nguyệt rất nhiều: “Đứa trẻ như cháu đi bán bóng bay một mình quá nguy hiểm. Lỡ gặp phải kẻ lừa đảo thì nguy rồi."

Tô Dĩ Mạt cũng biết ba mẹ chắc chắn sẽ không để mình đi bán bóng bay một mình, cô đã sớm suy nghĩ xong ứng cử viên: “Không sao. Cháu có thể tìm ba."

Bán bóng bay phải bán vào cuối tuần. Mẹ cô không có ngày nghỉ, nhưng ba cô thì có.

Trương Ngữ nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, hỏi: “Ba cháu có rảnh không, ngày nào anh ấy cũng đi chơi cờ tướng với người ta còn gì?"

Trong khu nhà ở gia đình, danh tiếng của Trương Chiêu Đệ không được tốt cho lắm. Ngoài vì cô ấy là người nhà quê, còn vì cô ấy yêu cầu Tô Ái Quốc dọn dẹp nhà cửa mỗi ngày. Trong khu nhà ở gia đình này, số lượng đàn ông làm việc nhà không vượt quá năm người. Những người đàn ông khác hoặc là đi đánh bạc, hoặc là uống rượu với đồng nghiệp.

Doanh nghiệp nhà nước có thời gian nghỉ dài, Tô Ái Quốc không thích xem ti vi. Trương Chiêu Đệ không cho anh ấy uống rượu với đồng nghiệp, không cho đánh bài, không cho hút thuốc ở nhà. Gia quy còn nghiêm hơn cả quy định ở xưởng, anh ấy chỉ có mỗi sở thích là đánh cờ tướng.