Ánh mắt của Triệu Hướng Vãn hơi thu lại: “Vì ghen ghét mà sinh ra thù hận. Uông Đình né tránh ánh mắt, khi bị kí©h thí©ɧ thì khoanh tay trước ngực, toàn thân rơi vào trạng thái cực kỳ cảnh giác, cô ta là người biết rõ sự việc. Tào Thái Nhạn căm ghét tất cả những người phụ nữ có liên quan đến Uông Càn Khôn, cô ta là đối tượng tình nghi hàng đầu, không chỉ gϊếŧ Ngụy Lệ Lệ và Cô Hiểu Linh, có thể còn có những nạn nhân khác nữa, chi tiết cụ thể sẽ hỏi rõ khi thẩm vấn.”
Khi Tào Thái Nhạn được dẫn vào phòng thẩm vấn, tâm trạng của Triệu Hướng Vãn trở nên nặng nề.
Vóc dáng tròn trịa, khuôn mặt đầy tàn nhang, lông mày nhạt, mặc áo khoác ca rô rộng thùng thình. Có lẽ Tào Thái Nhạn vừa từ bếp ra, tay đeo hai chiếc bao tay màu be, trên người còn thoang thoảng mùi dầu mỡ. Dù nhìn từ góc độ nào, đây cũng là một người phụ nữ trung niên hiền lành, đức hạnh, luôn xoay quanh con cái, chồng và bếp núc.
Thật không thể tin nổi, một người phụ nữ trung niên tràn đầy hơi thở của người mẹ hiền lành như vậy, lại là một kẻ gϊếŧ người hàng loạt!
Hứa Tung Lĩnh dọa bà ta: “Uông Đình đã khai hết rồi, nếu bà thành thật khai báo, có lẽ Uông Đình còn có thể thoát tội, nếu không thì...”
Tào Thái Nhạn hai tay đan chéo, cọ xát vào tay áo. Bàn tay bà ta rất to, các đầu ngón tay có những vết chai dày, vừa nhìn là đã biết đó là đôi tay của một người lao động vất vả.
Bà ta cúi đầu im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu lên nhìn Hứa Tung Lĩnh, vẻ mặt khẩn thiết: “Đình Đình không biết gì cả, các anh đừng dọa con bé. Con bé còn nhỏ lắm, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến việc mặc một chiếc váy thật đẹp, để người con trai nó thích nhìn nó thêm vài lần, nó chẳng biết gì cả.”
Ánh mắt Hứa Tung Lĩnh sắc lạnh như thép: “Bà đã gϊếŧ ai, gϊếŧ khi nào, xác ở đâu, khai hết mọi thứ ra ngay lập tức!”
Hàng rào tâm lý của Tào Thái Nhạn là con cái, nên cuộc thẩm vấn của Hứa Tung Lĩnh tiến triển rất nhanh.
Những cô gái trẻ từng có quan hệ với Uông Càn Khôn và cố gắng leo lên vị trí cao hơn đều bị Tào Thái Nhạn âm thầm gϊếŧ hại. Có người bị vứt xác ở nơi hoang vu, có người bị dìm xác xuống hồ, tóm lại... không một ai có kết cục tốt đẹp.
Gương mặt Tào Thái Nhạn trông rất hiền lành, nhưng những lời bà ta nói ra lại khiến người ta kinh ngạc đến ngạt thở.
“Chính vì có những con hồ ly tinh không biết tự trọng như vậy, dựa vào vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp mà đi quyến rũ chồng người khác, chẳng có chút đạo đức nào, nên đàn ông mới trăng hoa không chịu ở nhà. Tôi nghĩ rằng gϊếŧ hết chúng, thì lão Uông sẽ không bỏ rơi tôi, không bỏ rơi con cái.
Khi gϊếŧ người đầu tiên, lão Uông đã ngoan ngoãn một thời gian. Ông ấy đúng giờ về nhà ăn tối, sau khi tiệc tùng ở phòng karaoke kết thúc thì về nhà ngủ, ở nhà làm bài tập cùng bọn trẻ, thật tốt biết bao.
Nhưng chưa được nửa năm, lại có một con hồ ly tinh khác quyến rũ lão Uông, thấy lão có tiền, biết rõ ông ấy đã có vợ con rồi mà vẫn cứ đeo bám. Tôi nói lý lẽ với cô ta, nhưng cô ta lại quay sang chửi tôi là bà già xấu xí, loại phụ nữ như thế sống trên đời cũng chỉ tốn cơm gạo mà thôi.”
Hà Minh Ngọc đập bàn, quát lớn: “Bà đang phạm tội đấy!”
Tào Thái Nhạn không vội vàng, chậm rãi đáp: “Tôi không nghĩ đó là phạm tội, những người phụ nữ này đã hủy hoại không biết bao nhiêu gia đình, chính họ mới là những kẻ phạm tội tày trời. Nếu ở quê chúng tôi, họ đã bị nhấn chìm trong lời chửi mắng từ lâu rồi.”