Đôi mắt Uông Đình như muốn phun ra lửa, trong cơn giận dữ, cô không thể kiểm soát lời nói của mình, buột miệng nói ra.
"Họ đáng chết! Chết rồi là đáng đời! Ai bảo họ bám lấy đàn ông? Nguy Lệ Lệ và Cô Hiểu Linh biết rõ cha tôi đã có vợ con, nhưng vẫn cố tình dây dưa với ông ấy, hai ả đều là những người phụ nữ xấu! Những người phụ nữ phá hoại gia đình người khác! Trước đây cha tôi đối xử với mẹ tôi rất tốt, mẹ tôi sinh ba đứa con cho ông ấy, đã phải trải qua muôn vàn khó khăn để sinh được con trai, mẹ tôi toàn tâm toàn ý chăm sóc ba chị em tôi, nhưng cha tôi lại bị những con đàn bà hư hỏng đó dụ dỗ! Bây giờ thì tốt rồi, họ đã chết, chết là tốt!"
Triệu Hướng Vãn ngắt lời cô, đi thẳng vào vấn đề: "Là cô gϊếŧ, hay mẹ cô gϊếŧ?"
Tiếng hét giận dữ của Uông Đình bỗng nhiên dừng lại.
Sau mười tám năm, cuối cùng cũng gặp được.
Tay phải của Uông Đình vẽ một đường cong trong không trung rồi buông thõng xuống bên hông, mãi một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Bậy, nói bậy! Tôi chỉ nói là bọn họ chết cũng đáng, tôi không gϊếŧ người.”
[Người phụ nữ này là quỷ, là quỷ, tôi không nói gì hết, tôi không nói gì cả. Mẹ tôi nói, sẽ không ai nghi ngờ, sẽ không ai biết, bà ấy làm việc luôn rất cẩn thận, trước đây những con hồ ly tinh cứ bám lấy ba tôi đều bị bà ấy gϊếŧ hết, thậm chí cảnh sát còn không tìm thấy xác. Lần này cũng vậy, không ai biết, sẽ không có ai biết.]
Nghe những lời này, Triệu Hướng Vãn không còn chút do dự nào, lùi lại nửa bước, quay sang nhìn Hứa Tung Lĩnh: “Đội trưởng Hứa, có thể bắt người rồi.”
Một bà nội trợ thật thà, tốt bụng ư? Triệu Hướng Vãn chưa bao giờ xem nhẹ bất cứ người thật thà nào. Người thật thà trông có vẻ dễ bắt nạt, vô hại, nhưng một khi bùng nổ thì sức công phá rất đáng kinh ngạc.
Uông Đình hoảng sợ, toàn thân căng cứng, giọng nói trở nên khàn đặc vì quá căng thẳng: “Các người muốn làm gì? Các người định bắt ai?”
Hứa Tung Lĩnh cảm thấy đầu óc mình không theo kịp tốc độ của Triệu Hướng Vãn.
Nhanh chóng loại trừ khả năng Ngô Thắng Lực và Uông Càn Khôn là hung thủ, tiện thể lật lại vụ án cũ của Uông Càn Khôn, mới chỉ hỏi Uông Đình vài câu đã nói có thể bắt người.
Thi thể nữ không đầu chết thảm hại, chỉ cần ai có mặt tại hiện trường cũng đều sởn tóc gáy, ngay cả Hứa Tung Lĩnh đã có nhiều kinh nghiệm trong đội hình sự, cũng không thể liên kết cô gái xinh xắn lanh lợi, yêu đương mù quáng trước mắt với hai từ chặt đầu được.
Nhìn thấy vẻ mặt hơi bối rối của Hứa Tung Lĩnh, Triệu Hướng Vãn nhận ra rằng nhịp độ hành động của mình quá nhanh. Cô có khả năng đọc tâm, có thể nghe được những suy nghĩ trong lòng của Uông Đình, nhưng những người khác thì không. Trong mắt mọi người, Uông Đình chỉ là một cô gái nhỏ tùy hứng hư hỏng, không thể liên quan đến vụ án gϊếŧ người.
Triệu Hướng Vãn ra hiệu cho Hứa Tung Lĩnh ra ngoài nói chuyện, cô bước ra khỏi phòng thẩm vấn trước và đứng chờ ở hành lang.
Hứa Tung Lĩnh đi theo, hỏi cô gái nhỏ cao ráo, mảnh mai trước mặt: “Cô nghi ngờ Tào Thái Nhạn và Uông Đình là hung thủ?”
Triệu Hướng Vãn gật đầu.
Hứa Tung Lĩnh không nghi ngờ về khả năng của Triệu Hướng Vãn, anh ta chỉ tò mò không biết cô đưa ra phán đoán này như thế nào: “Tại sao?”