Chương 35: Biết đâu cả hai thông đồng với nhau

Hai nam hai nữ cứ thế vướng mắc nửa năm trời, cho đến khi hai cô gái đột nhiên biến mất, trò hề này mới kết thúc.

Nói đến đây, rõ ràng Hứa Tung Lĩnh rất không ưa những tranh cãi tình ái này, khẽ cười lạnh một tiếng: “Hai cô gái mất tích nửa tháng, vậy mà Ngô Thắng Lực, Uông Càn Khôn không ai đi tìm, nếu nói không phải một trong hai người này gϊếŧ người, tôi không tin!”

Chu Phi Bằng thêm vào một câu: “Biết đâu cả hai thông đồng với nhau.”

Triệu Hướng Vãn có chút không hiểu: “Động cơ gϊếŧ người là gì? Ngô Thắng Lực một lúc có hai người đẹp trong tay, Uông Càn Khôn bỏ tiền mua tình, ai nấy đều tự nguyện, tại sao lại nảy sinh ý định gϊếŧ người?”

Hứa Tung Lĩnh không ngờ rằng Triệu Hướng Vãn mới mười tám tuổi lại có thể nói ra những câu như “một lúc có hai người đẹp trong tay, bỏ tiền mua tình” như vậy, tự dưng cảm thấy hơi xấu hổ, sợ Chu Xảo Tú trách anh ta đã làm hư học sinh.

Anh ta nắm chặt tay phải đặt lên môi, ho khan một tiếng: “À, em còn nhỏ, chưa hiểu rõ rằng giữa nam và nữ dễ dàng sinh ra hận thù vì tình, đặc biệt là trong mối quan hệ tình cảm lệch lạc như thế này.”

Nói xong câu này, Hứa Tung Lĩnh suy nghĩ một chút, tiện thể giáo dục nghiêm túc những người trẻ tuổi: “Vì vậy, con gái nên giữ gìn bản thân, không nên quá ham hư vinh.”

Triệu Hướng Vãn biết anh ta có ý tốt, rất nghiêm túc gật đầu, ngay lập tức chuyển chủ đề trở lại vụ án gϊếŧ người: “Gia đình của Uông Càn Khôn đã được điều tra chưa?”

Hứa Tung Lĩnh: “Uông Càn Khôn sinh năm 1950, quê ở thôn Mậu Diệp, huyện Nhạc Châu, cùng quê với vợ là Tào Thái Nhạn, họ có hai con gái một con trai, con gái lớn 18 tuổi, con gái thứ 16 tuổi, con trai nhỏ 10 tuổi. Chúng tôi đã gặp vợ anh ta rồi, bà ấy mập mạp, nhìn ai cũng cười, chỉ là một người phụ nữ nông thôn thật thà, chất phác.”

Chu Phi Bằng bĩu môi: “Nhà có ba đứa con mà còn ra ngoài ăn chơi trác táng, cái gã Uông Càn Khôn này không phải người tốt!”

Hứa Tung Lĩnh: “Loại nhà giàu mới nổi này gần như không có cảm giác đạo đức. Ra ngoài làm ăn, chưa đến mười năm đã tạo dựng được cơ ngơi ở thành phố Tinh, mở ba phòng hát, chắc chắn không phải hạng trong sạch.”

Chu Phi Bằng: “Cho dù anh ta không phải là kẻ gϊếŧ người, ông đây cũng muốn điều tra anh ta rõ ràng!”

“Bốp!”

Hứa Tung Lĩnh giơ tay đánh mạnh vào sau đầu Chu Phi Bằng, không vui nói: “Cậu xưng ông với ai đấy?”

Chu Phi Bằng co cổ lại, cầu xin tha thứ: “Đội trưởng Hứa, tôi sai rồi, tôi sai rồi.”

Triệu Hướng Vãn không để ý đến màn đánh đùa thể hiện sự gần gũi giữa họ, tiếp tục hỏi: “Còn gia đình của Ngô Thắng Lực thì sao?”

Hứa Tung Lĩnh: “Bố mẹ của Ngô Thắng Lực đều là nông dân ở tỉnh Hồng Giang, nhà có sáu anh chị em, chẳng ai quản anh ta cả. Năm 1983, anh ta được tuyển dụng vào làm công nhân sửa chữa máy ở trạm hỏa xa thành phố Tinh, sau đó vì có ngoại hình đẹp và hát hay, anh ta từ chức để đi kiếm tiền.”

“Có mâu thuẫn nào giữa hai nạn nhân với Ngô Thắng Lực và Uông Càn Khôn không?”

Nghe câu hỏi này, Hứa Tung Lĩnh và Chu Phi Bằng liếc nhìn nhau. Có lẽ Hứa Tung Lĩnh sợ làm bẩn tai Triệu Hướng Vãn, nên im lặng hồi lâu, trong lòng suy nghĩ không biết nên diễn đạt thế nào cho phù hợp.

Sinh ra và lớn lên ở nông thôn, Triệu Hướng Vãn vì sớm có khả năng đọc tâm lý người khác nên đã trưởng thành hơn nhiều so với tưởng tượng của Hứa Tung Lĩnh. Có lẽ Hứa Tung Lĩnh nghĩ cô mới mười tám tuổi còn quá nhỏ, nghĩ rằng nói đến chuyện sống chung, phá thai là không phù hợp, nhưng Triệu Hướng Vãn đã nghe những chuyện này nhiều đến mức chai tai rồi.