Chương 26: Bạn thuở nhỏ

Triệu Thần Dương nảy sinh lòng ghen tị, không muốn để cơ hội tốt đẹp như vậy rơi vào tay Triệu Hướng Vãn, lập tức xúi giục cha mẹ hoán đổi thân phận của hai người. Đúng lúc Triệu Hướng Vãn đang nằm trên giường mê man, không biết gì, mà Tiền Thục Phân và Triệu Nhị Phúc cũng chưa từng tiết lộ về thân thế của cô. Ba người họ bàn bạc, sau đó Triệu Thần Dương bước tới trước mặt Triệu Thanh Vân, gọi một tiếng: "Cha."

Triệu Thần Dương đã thay thế Triệu Hướng Vãn vào thành phố, sống cùng Triệu Thanh Vân và Ngụy Mỹ Hoa, từ đó không còn tin tức gì. Trong khi đó, Triệu Hướng Vãn, vốn là thiên kim thật sự, lại phải ở lại nông thôn, vừa làm việc đồng áng vừa cố gắng học tập, cho đến khi thi đậu vào Đại học Công an tỉnh Hồ Nam.

Nhìn lại khoảng thời gian khó khăn đó, Triệu Hướng Vãn có cảm xúc vô cùng phức tạp.

Cô hận cha mẹ nuôi vì đã hoán đổi thân phận để con gái ruột của bọn họ được sống trong giàu sang, khinh thường bọn họ vì đã cố gắng áp chế và chèn ép cô. Cô hận Triệu Thần Dương, đứa em gái mà cô đã yêu thương suốt mười năm, đã nhân lúc cô mê man mà vào thành phố, không hề có chút áy náy nào.

Tuy nhiên, cuộc sống thỉnh thoảng vẫn có những tia sáng ấm áp.

Vào ngày sinh nhật, cô nhận được món quà mà người cô đã cất công chuẩn bị, anh cả Triệu Bá Văn lén lút đưa cho cô vài đồng khi nhàn rỗi ở thị trấn, anh hai Triệu Thúc Vũ đạp xe chở cô về nhà vào kỳ nghỉ đông, đạp xe đến đổ mồ hôi đầy người trong đêm đông giá lạnh.

Nhờ những tia sáng ấm áp đó, Triệu Hướng Vãn mới có thể kiên trì đến hôm nay. Những tia sáng ấy đã làm giảm bớt tổn thương mà cha mẹ nuôi gây ra cho Triệu Hướng Vãn, khiến sự căm hận và khinh miệt không thể nhấn chìm lòng nhân hậu của cô.

Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn ngẩng lên nhìn Chu Xảo Tú: "Triệu Thần Dương lớn lên cùng em, nhưng sau mười tuổi cô ta đã theo cha mẹ lên tỉnh, từ đó em vẫn chưa từng gặp lại cô ta."

Có lẽ vì năng lực đọc được suy nghĩ đã khiến cô nhìn thấu quá nhiều sự giả dối, Triệu Hướng Vãn rất khó tin tưởng hoàn toàn vào người khác, nên cô đã không tiết lộ sự thật.

Chu Xảo Tú mỉm cười: "Thì ra là bạn thuở nhỏ, hai em đều họ Triệu, chắc là bà con họ hàng nhỉ?"

Triệu Hướng Vãn trả lời một cách lảng tránh: "Em lớn lên ở thôn Triệu Gia, hầu hết mọi người trong thôn đều mang họ Triệu."

Chu Xảo Tú liếc nhìn Hứa Tung Lĩnh rồi ra lệnh: "Lão Hứa, Hướng Vãn là một đứa trẻ thật thà, hiếm khi em ấy mới mở lời nhờ vả, chứng tỏ em ấy coi chúng ta là người nhà, việc này anh phải lưu tâm vào đấy."

Hứa Tung Lĩnh đứng nghiêm chào: "Rõ! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

Bảo Bảo đứng bên cạnh cũng học theo đứng nghiêm chào, giọng non nớt: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."

Mọi người thấy đứa bé nhại lại lời người lớn như cái máy, trông đáng yêu lại ngộ nghĩnh vô cùng, tất cả đều bật cười.

Trong tiếng cười vui vẻ, lần đầu tiên trong đời Triệu Hướng Vãn được chia bánh kem, được ăn bánh kem, chiếc bánh núng nính, thơm phức và ngọt ngào khiến cô cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp.

Sau bữa ăn, Bảo Bảo lôi kéo Triệu Hướng Vãn, không cho cô rời đi.

Trẻ con thường rất cảm nhận rất nhạy về thiện ác, Bảo Bảo đặc biệt quấn quýt Triệu Hướng Vãn.

Trước đây khi chơi với Mai Mai, Bảo Bảo rất nghịch ngợm, tranh giành đồ chơi, đập phá đồ đạc, khiến Chu Xảo Tú thường xuyên phải dạy bảo cô bé. Nhưng giờ khi ở bên Triệu Hướng Vãn, Bảo Bảo lại ngoan ngoãn nghe lời, sẵn sàng chia sẻ những món đồ chơi yêu thích của mình.