Chương 2

Đôi tay run rẩy của Chu Xảo Tú dần dần ổn định lại, cô ấy cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi nhìn trái nhìn phải. Hành lang dài thắp sáng mấy ngọn đèn sợi đốt, tất cả các cửa phòng ký túc xá đều đóng chặt, ngoại trừ phòng 316 trước mắt.

[Mười giờ rưỡi rồi, mình không nên đến tìm học sinh muộn như vậy, điều này không phù hợp với quy định của trường. Vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của học sinh, làm phiền các em, rốt cuộc mình bị làm sao vậy! Sao lại không bình tĩnh như vậy? Lão Hứa nói đúng, con bé mất tích rồi, cả người mình như bị mất hồn, hoàn toàn không thể suy nghĩ vấn đề một cách bình thường.]

Trong lòng Chu Xảo Tú không ngừng tự kiểm điểm, rõ ràng cô ấy rất hiểu rằng đến ký túc xá của học sinh vào giờ này, gọi học sinh dậy khỏi giấc ngủ là không phù hợp.

Triệu Hướng Vãn không thúc giục, lặng lẽ chờ đợi.

Chu Xảo Tú vội vàng giải thích: "Triệu Hướng Vãn, tôi nhớ trong buổi họp lớp chào đón tân sinh viên, em đã từng nói, em thi vào Đại học Công an vì hứng thú với tâm lý hình sự, còn nói đến biểu cảm khuôn mặt, ngôn ngữ cử chỉ của con người sẽ phản ánh suy nghĩ trong lòng, đúng không?"

Triệu Hướng Vãn gật đầu.

Chu Xảo Tú nhìn cô chằm chằm: "Tôi muốn nhờ em hỏi giúp tôi một người, được không?"

Triệu Hướng Vãn chăm chú lắng nghe tiếng lòng của Chu Xảo Tú.

[Con bé mất tích rồi, Mai Mai khóc đến khản cả giọng, cảnh sát đã hỏi con bé nhưng con bé chỉ biết khóc chứ không nói gì. Lão Hứa nói Mai Mai có lẽ đã hoảng sợ rồi, mình không nên ép một đứa trẻ mười tuổi nữa. Mặc dù đồng nghiệp của lão Hứa - những cảnh sát công an đó đều rất thương Mai Mai nhưng... mình không tin con bé! Không tin con bé! Mình phải làm sao, mình phải làm sao đây?]

Triệu Hướng Vãn có khả năng đọc suy nghĩ, để có thể thể hiện năng lực đặc biệt của mình một cách chính đáng, cô đã chọn thi vào chuyên ngành Hình sự của Đại học Công an, dưới sự hướng dẫn của một cuốn sách tiến sĩ của Mỹ có tên là "Nhập môn học về hành động của con người", cô đã nghiên cứu cách kết hợp việc nhận biết lời nói dối với những phản ứng nhỏ của biểu cảm, ngôn ngữ, hành động.

Trong buổi họp lớp chào đón tân sinh viên, Triệu Hướng Vãn đã thể hiện tài năng trong trò chơi "Tôi diễn tả, bạn đoán", đối mặt với thử thách của đàn anh năm hai mà không hề sợ hãi, ánh mắt cô lướt qua toàn bộ khán phòng, như thể đang nói: Không cần mở miệng, tôi biết anh đang nghĩ gì.