Chương 1

"Cộc cộc cộc..."

Tiếng gõ cửa làm Triệu Hướng Vãn giật mình tỉnh giấc.

Bốn phía tĩnh lặng, một màu đen kịt.

Ký túc xá của Đại học Công an tỉnh Hồ Nam quản lý rất nghiêm ngặt, đúng 10 giờ là tắt đèn, sau khi tắt đèn chỉ có sinh viên nữ cùng tòa nhà hoặc cán bộ giáo viên của trường mới được gõ cửa ký túc xá nữ.

Tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ, khẽ khàng, mang theo chút bồn chồn. Dù có chuyện gấp cần tìm người nhưng vẫn rất kiềm chế, rõ ràng người đến rất có giáo dưỡng.

Triệu Hướng Vãn ngủ ở giường dưới liền ngồi dậy xuống giường.

Mở cửa ra, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo là một người phụ nữ trung niên hơi béo, tóc ngắn rối bời, vẻ mặt tiều tụy, trên má còn đọng lại vết nước mắt.

"Cô Chu?"

Người đến là thư ký khoa Hình sự, chủ nhiệm lớp chuyên ngành Hình sự khóa 91, cô Chu Xảo Tú, cô ấy đến đây vào giờ này để làm gì?

Tiếng gọi cô Chu này đã làm kinh động ba nữ sinh khác trong ký túc xá. Đại học Công an tỉnh Hồ Nam áp dụng chế độ quản lý quân sự, những nữ sinh vừa nhập học trải qua một tháng huấn luyện quân sự liền vội vàng xuống giường, đứng nghiêm chỉnh ở cửa, chào hỏi.

Tháng 10 ở Tinh Thị, thành phố thủ phủ của tỉnh Hồ Nam, thời tiết vẫn rất nóng, các cô gái mặc đồ ngủ bằng cotton, trên mặt còn ngái ngủ, khi nhìn thấy cô giáo đều có chút căng thẳng.

"Cô Chu, cô có chuyện gì vậy?"

"Có phải lớp mình có chuyện gì không?"

"Có phải có thông báo khẩn cấp không?"

Các cô gái hỏi rối rít, Chu Xảo Tú mím môi, dường như muốn nói vài câu trấn an nhưng trong lòng cô ấy đang rất nóng ruột nên không còn tâm trí nào khác, hai tay nắm chặt, môi run rẩy nói: "Triệu Hướng Vãn, tôi... muốn nhờ em giúp tôi!"

[Con tôi, con gái bé bỏng của tôi mất tích rồi! Tôi không ngủ được, nhắm mắt lại là thấy con bé đang khóc, nó đang khóc tìm mẹ.]

Khi tiếng lòng của Chu Xảo Tú truyền đến trong đầu, vẻ mặt của Triệu Hướng Vãn trở nên nghiêm trọng.

Chủ nhiệm lớp Chu Xảo Tú là một người phụ nữ rất dịu dàng, rất quan tâm đến 38 học sinh trong lớp, ngày thường nói chuyện nhẹ nhàng, cả người toát lên vẻ mẫu tử. Con cô ấy mất tích, chắc hẳn cô ấy rất lo lắng.

Ánh mắt của Triệu Hướng Vãn từ từ dịch chuyển từ đôi tay nắm chặt của Chu Xảo Tú lên những vết nước mắt trên má cô ấy: "Cô Chu, cô cần em làm gì? Cô cứ nói đi ạ."

Giọng nói của Triệu Hướng Vãn bình tĩnh và trầm ổn, mang theo một sức mạnh khiến người khác tin tưởng.