Chương 5: Vệ Trung

Năm giờ chiều, anh họ kiêm bạn học ngồi cùng bàn của Trần Gia Hân tên là Vệ Trung đã đến tìm mẹ cô. Nhìn người thiếu niên mảnh khảnh và trầm lặng trước mặt, Trần Gia Hân liền ngẩn ngơ. Ấn tượng cuối cùng của cô về Vệ Trung chính là cảnh anh ấy khóc vì thất nghiệp.

Vệ Trung cũng là một trong số ít những người bạn của Trần Gia Hân mà cô vẫn còn giữ liên lạc. Anh ấy cũng gọi điện cho cô nhiều lần trong năm, sau đó còn thỉnh thoảng trò chuyện bằng video với cô, v.v… Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ấy tiếp bước cha mình và trở thành một nhà thiết kế, vẽ ra các bản vẽ khuôn mẫu cho một nhà máy tư nhân. Nhà máy tư nhân này sử dụng nhà thiết kế như một con vật nuôi, nên Vệ Trung làm tới 30 tuổi thì trên đầu đã bắt đầu hói.

Vệ Trung đang đứng trước mặt Trần Gia Hân vẫn còn rất trẻ, tóc đen dày, trên mặt nổi lên vài nốt mụn đỏ thanh xuân, đang đưa đôi mắt to mày rậm lo lắng nhìn cô.

Vệ Trung nói: "Giáo viên nhờ anh mang mấy cuốn sách bài tập này qua cho em. Ngoài ra, đây là các ghi chú của tuần này. Em có thể đọc thêm ở nhà và soạn ra một số câu hỏi. Tuần sau sẽ thi nửa học kỳ. Anh nghe giáo viên nói là, kết quả kỳ thi của nửa kỳ sau sẽ dùng để phân lớp. Em nên để ý một chút."

Thành tích của Vệ Trung được coi là hạng trung thượng. Điểm số môn toán, vật lý và hóa học của anh ấy đều tốt, nhưng môn văn thì lại kém. Hiện tại cả hai anh em Trần Gia Hân đều ở nhóm ba, kém hơn điểm trung bình của nhóm đầu tiên từ năm đến mười điểm. Tuy nhiên, bọn họ lại tốt hơn nhiều so với nhóm bốn. Nếu không thi tốt mà bị chuyển sang các nhóm sau, vậy sau này bọn họ khó có thể vào được ba nhóm đầu.

Môn văn của Trần Gia Hân rất tốt, đặc biệt là phần ngữ văn và viết văn, nhưng các môn khoa học tự nhiên thì lại rất tệ. Môn toán của cô còn có thể xem, nhưng môn hóa thì hoàn toàn là một mớ hỗn độn. Vệ Trung đã rất lo lắng cho cô khi cô vắng mặt trong lớp nhiều ngày.

Trần Gia Hân nói: “Em biết rồi, cám ơn anh!”

Trần Gia Hân liếc nhìn những tờ giấy được ghi chép gọn gàng, thoạt nhìn không giống như nét chữ của Vệ Trung. Sau đó cô chỉ kịp hỏi tình huống trong trường hai ngày qua rồi phải tiễn anh ấy đi chợ.

Lúc ở nhà cũng nhàn rỗi, tuy tay trái không thể tùy ý cử động nhưng tay phải vẫn còn nguyên. Trần Gia Hân cầm sách bài tập và tờ ghi chú, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ và chậm rãi đọc.

Thời điểm còn học sinh Trần Gia Hân không chăm chỉ học, đến khi học đại học cô mới nhận ra và thấy rất hối hận. Mặc dù đã tốt nghiệp đại học, nhưng công sức và sức lực bỏ ra lại không ít. Đó là lý do tại sao nhiều người nói rằng, nếu không trân trọng thời gian đi học thì sẽ biết mình đã lãng phí những gì khi đi làm việc.



Sống lại một lần nữa, Trần Gia Hân không thể để cho mình tầm thường như kiếp trước được, ít nhất cô sẽ giữ vững vị trí nhóm hiện tại trước, sau đó mới cố gắng chen chân vào nhóm đầu tiên. Vì khi vào được nhóm đầu tiên, cô gần như đảm bảo sẽ thi đậu đại học khoa chính quy. Lợi thế việc làm của sinh viên đại học chuyên khoa và sinh viên đại học khoa chính quy là hoàn toàn khác nhau. Mức lương, đãi ngộ và môi trường làm việc sẽ rất chênh lệch.

Kiến thức cấp 3 không khó, cái khó là kiến thức quá nhiều, nếu không nắm rõ ý sẽ dễ bị lung tung, được cái này mà mất cái kia.

Đầu tiên Trần Gia Hân vẽ ra một biểu đồ để sắp xếp thời gian học mỗi ngày, đồng thời đánh dấu những môn chính cần nắm vững.

Cha Trần Gia Hân đi làm về lúc sáu giờ, nhưng không thấy vợ mình đâu, lòng ông lại bắt đầu bực bội. Nhưng sau khi bước vào phòng và nhìn thấy con gái mình đang ngồi học bài, ánh mặt trời lặn chiếu vào khuôn mặt gầy gò của con gái mình qua màn cửa sổ, chẳng những không thấy hồng hào mà còn lờ mờ lộ ra một chút xanh xao, khiến cho ông càng thêm lo lắng trong lòng. Lời nói của chị cả lại vang lên trong đầu, hai chữ ly hôn đã nhảy ra mấy lần.

Trần Gia Hân chào hỏi cha mình: “Cha! Cha đi làm về rồi à?”

Cô đã hoàn thành buổi học chiều nay theo đúng kế hoạch, khi quay lại thì trông thấy cha mình đang đứng ở cửa với sắc mặt không tốt, trong khi mẹ mình vẫn chưa thấy về.

Cô thì thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười, nói: “Mẹ và anh họ đang đi mua sắm, cha có đói không, con nấu mì cho cha ăn nhé?”

Với cánh tay bé bỏng bị thương của mình, Trần Gia Hân không thể trổ tài nấu nướng được. Để nấu được mì thì cô còn cần cha mình đi đun nước.

Giọng của cha Trần Gia Hân khàn khàn khó chịu, và lông mày của ông nhíu lại thật chặt, nói: "Mẹ con đi mua cái gì vậy? Số tiền để mua một ngôi nhà ở đã không đủ, vậy mà bà ấy còn muốn mua thứ gì nữa?"

Trần Gia Hân ngạc nhiên một chút, sau đó cô mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh cha mình.