Tiếu Nhất Ngôn rất có đặc điểm của dân bản xứ, mồm miệng đặc biệt lanh lẹ. Nghe nói trong nhà cậu ta có một người là thầy giáo, và tất cả những người còn lại đều học khoa văn, nên từ nhỏ cậu ta đã mưa dầm thấm đất, lịch sử điển tích đều hạ bút thành văn, không hổ là đại lão lấy lời văn tuyệt đẹp để thu hoạch được giải nhất.
Nghe lời nói của cậu ta y như đang nghe kể chuyện xưa vậy. Cả đám người đều vừa đi vừa cười hi hi ha ha, gặp được chỗ đẹp liền dừng lại nhìn xem. Còn chưa có đến nơi mua tranh chữ, nhưng trong tay ba cô bé đã xách lên không ít đồ vật nhỏ.
Cũng không phải là cái bảo bối gì, có thứ một hai nguyên, và cũng có thứ tới mười nguyên, các cô mua về để làm quà lưu niệm. Chủ quán người ta có ánh mắt thật tốt, vừa nhìn liền biết các cô bé muốn mua gì, cho nên đã mừng rỡ chào mời ba cô bé thật vui vẻ để bọn họ mua đi một mớ hàng, ngay cả ba lô đều đã chứa đầy.
Tiếu Nhất Ngôn đẩy đẩy mắt kính trên mũi nói: “Mấy vị phái nữ có thiên tính chính là mua sắm. Nhìn xem, chỉ dạo qua hàng quán vỉa hè mà đều có thể thắng lợi trở về. Kiều huynh, nếu không chúng ta cũng đi tìm một chỗ để ngồi chơi chờ các bạn nữ ấy mua xong đi.”
Kiều Phong nói: “Không được, người dân ở đây rất hỗn độn, nếu ba bạn nữ gặp phải chuyện ngoài ý muốn, vậy hai chúng ta sẽ gánh không nổi cái trách nhiệm này đâu.”
Kiều Phong chọc chọc cô bạn thổ hào Nguyễn Giai nói: “Giai Giai, đồ hợp là được rồi, chúng ta đi xem tranh chữ thôi! Bây giờ trời cũng không còn sớm mà chúng ta còn phải đi tìm địa phương để ăn cơm nữa.”
Nguyễn Giai ngẩng đầu nhìn hai bạn nam mà nhàm chán bĩu môi nói: “Rồi rồi rồi, chúng tôi không mua đồ nữa! Đi thôi, các cậu dẫn đường đi chúng tôi sẽ đuổi kịp!”
Trần Gia Hân đối với mấy chuyện này không có hứng thú, cô chỉ đi theo mua hai chai tinh dầu, một vòng ngọc thạch và một cái bình.
Mới vừa lôi kéo mấy bạn lên tính tiền để rời đi nơi này, cô bỗng nhìn thấy phía đối diện có cái sạp nhỏ bày bán một đống lớn đồng xu, cô lập tức cảm thấy hứng thú.
Trần Gia Hân: “Các bạn cứ đi mua tranh chữ đi, tôi ở chỗ này nhìn xem đồng xu, đợi lát nữa các bạn trực tiếp lại đây tìm tôi là được.”
Đồng bạn: “Cậu sẽ mua thứ này sao?”
Trần Gia Hân: “Chưa biết! Ở nhà tôi bên kia đã gặp được một vị phó giáo sư, ông ấy đã chỉ cho tôi chút tri thức về phương diện này, cho nên tôi liền muốn sử dụng vật thật để nghiệm chứng xem sao, dù sao đồng xu cũng không đắt.”
Đồng bạn: “Cậu đừng có nghe người ta nói hay mà mê vào! Nhặt đồng xu được của hời có khả năng thấp lắm! Sớm thì tìm một hai năm là có thể tìm mua được chút bảo bối, nhưng chậm thì mấy năm mới có thể tìm mua được! Thật sự là đãi cát tìm vàng đó! Cậu mà lấy chút tiền thưởng này bỏ vào đây thì ngay cả bọt nước cũng đều không được một cái.”
Được các đồng bạn khuyên bảo nhưng Trần Gia Hân cũng không có đánh mất đi suy nghĩ tích cực. Mà cô cũng biết chính mình một người lưu lại đây thì bọn họ khẳng định sẽ không yên tâm, cho nên cô dứt khoát đi qua giao lưu với ông chủ một chút, sau đó đưa cho ông ta 50 nguyên và tùy tiện lấy đi một đống đồng xu.
Ông chủ quán nhỏ đã sớm đem mớ đồng xu này sàng chọn qua, mà ông chỉ muốn lừa gạt những người thường tự cho là mình rất tinh mắt để đi tầm bảo. Khi xem cách ăn mặc của Trần Gia Hân, ông ta cũng không muốn quá lừa gạt nên đã cho thêm một phần ba đồng xu vào cái túi của cô.
Tiếu Nhất Ngôn: “Hôm nay tôi được mở rộng tầm mắt, người ta mua đồng xu là chọn từng cái, nhưng cậu lại chơi bằng cân để mua luôn!”
Tiếu Nhất Ngôn ước lượng túi đồng xu kia khá nặng.
Trần Gia Hân: “Lát nữa về tôi sẽ mua mấy cái tơ hồng để làm một cái lắc tay cho các cậu. Nghe nói khảm mấy cái tiền cổ vào sẽ có thể đảm bảo bình an, linh hay không linh thì tôi cũng không rõ.”
Trần Gia Hân cười tủm tỉm đánh gãy lời nói của Tiếu Nhất Ngôn, sau đó cô thúc giục bọn họ đi nhanh, đừng đợi đến khi thật sự trời tối vì còn phải xem tranh chữ nữa.
Tiếu Nhất Ngôn và trưởng bối trong nhà đã tới đây nhiều lần, nơi nào bán cái gì thì cậu ta đều rõ rành rành. Mang theo các đồng bạn đi vào con đường quen thuộc để tìm một cửa hàng tranh chữ cổ, vừa vào cửa thì cậu ta liền bắt đầu hét to.
“Chú Trương, chú Trương, có khách nè!”
Từ phía sau của hàng đi tới một nam nhân trung niên, ăn mặc trường bào và khoác áo ngoài, làm cho mấy bạn nhà quê mới lên phải mở to con mắt.
“Cửa hàng nhà chú Trương là tổ truyền, cậu muốn dạng tranh chữ gì thì nơi này đều có! Không lừa già dối trẻ đâu! Cậu ở bên ngoài sẽ dễ dàng mua được đồ dỏm, nhưng nơi này tuyệt đối là đồ thật! Bởi vậy giá cả sẽ đắt hơn một ít!”