Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 90: Nhân Sinh Đỉnh Phong - Gia Đình Hạnh Phúc

Chương 46: Vườn Phan Gia

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thành phố đầu hạ có khí hậu khô ráo, so với quê hương Trần Gia Hân hoàn toàn bất đồng, mặt trời nóng rát đã bắt đầu phát uy từ sáng sớm, thẳng đến bảy tám giờ tối không khí nóng bức mới dần dần dịu xuống.

Hai cô trò đến khách sạn nằm bên cạnh nhà văn hóa sẽ cử hành lễ trao giải. Giữa trưa, hội đồng tổ chức hội họp lại ăn cơm, buổi chiều sẽ đi tham quan, sau đó sẽ phát phiếu cơm mấy ngày sau cho các thành viên tham dự.

Cô giáo Trình muốn đi trước gặp mặt một vị giáo sư đã về hưu nên không kịp ăn cơm, và cô ấy đã đem Trần Gia Hân ủy thác cho giáo viên phòng bên cạnh chiếu cố.

Phòng bên cạnh có một bạn học nữ đạt giải nhì, đó là người của tỉnh thị phương nam, trong nhà có điều kiện rất không tồi, ăn mặc so với Trần Gia Hân đúng là tinh xảo xinh đẹp hơn nhiều.

Bạn học nữ này có tính cách hoạt bát hướng ngoại, so với hai cô trò đã tới sớm hơn nửa ngày, và đã cùng hai bạn học phòng khác làm quen.

Bạn học nữ: “Chúng ta vào buổi tối đi chơi nhé? Buổi tối các giáo viên muốn nghỉ ngơi, nên mấy người chúng ta có thể kết bạn và đi ra ngoài chơi, nhưng đừng có đi xa.”

Một bạn học nam hứng thú nói: “Có ai muốn đi Vườn Phan Gia không? Tôi nghe người ta nói nơi đó có rất nhiều đồ cổ tranh chữ, tôi muốn tìm mua một bộ tranh chữ thật tốt để tặng sinh nhật mẹ.”

So với các bạn học dự thi khác, gia cảnh Trần Gia Hân hẳn là kém cỏi nhất, nhưng cô không có một chút tự ti mà cử chỉ nói chuyện rất thản nhiên hào phóng, các bạn học cũng rất mau liền tiếp nhận cô.

“Bạn học hạng nhất khác là người địa phương, nếu không chúng ta hỏi cậu ta một chút xem cậu ta có thể mang chúng ta đi tới đó hay không?”

Giải nhất và giải nhì tổng cộng có năm người, đặc biệt là giải ba và giải khuyến khích của dân bản địa cũng được tham gia lễ trao giải, nên trên thực tế nhân số cũng không ít.

Nhưng bởi vì bọn họ là chiếm được địa lợi nên mới được tham gia lễ trao giải, cho nên năm người giải cao này cũng giao lưu không nhiều với bọn họ.

“Tôi có số điện thoại phòng cậu ta, để tôi hỏi một chút xem sao.”

Phòng khách sạn được dùng miễn phí điện thoại bàn, nên bạn học nam người địa phương kia rất mau đã nhấc điện thoại. Hai người họ giao lưu trong chốc lát, rồi cậu ta gác xuống điện thoại và ra dấu ok.

“Dọn dẹp một chút, cậu ta sẽ lập tức lại đây, đại khái yêu cầu hai mươi phút. Nhưng hiện tại thời gian rất khẩn trương, cho nên cần kêu xe taxi qua luôn. Tiền xe taxi này thì Đại Gia tôi sẽ quản, không thành vấn đề chứ?”



Bạn học nữ: “Quản cái gì mà quản? Để tôi!”

Bạn học nữ thổ hào kia trực tiếp đập cái bàn, một bộ dáng: các vị không cho tôi trả tiền thì chính là xem thường tôi đó.

Bạn học nam: “Như vậy không được đâu…”

Bạn học nữ thổ hào liền ôm lấy cánh tay của một vị bạn học nữ khác để nhờ trợ giúp, nói: “Ui ui! Thêu Nhi cho tôi một cơ hội để mời khách đi! Chúng ta trời nam đất bắc mà có thể gom lại cùng nhau thì đây chính là duyên phận! Các bạn liền thỏa mãn cái tâm nguyện nho nhỏ này của tôi đi mà!”

Trần Gia Hân nhìn các bạn nói: “Được rồi, Nguyễn Giai trả tiền xe nhé, tiền ăn cơm Đại Gia đã trả rồi. Còn nữa, tiền xe trở về thì để tôi trả.”

Trần Gia Hân biết, thật ra Nguyễn Giai đang lo lắng là cô không có tiền, nên mới nói muốn phụ trách tiền xe. Nhưng trên thực tế Trần Gia Hân có thể là người mang nhiều tiền nhất, nên thật sự không cần thiết đi chiếm cái tiện nghi này.

Nguyễn Giai còn muốn nói chuyện, nhưng bạn học nam kia đã trực tiếp đánh gãy, nói là mau chạy đi đón người, đừng để cho bạn học người địa phương kia ở dưới chờ mình.

Khi Trần Gia Hân về phòng mình thì Nguyễn Giai mới lôi kéo bạn học nam cùng tỉnh tên Kiều Phong kia nhỏ giọng nói vài câu, rồi sau đó hơi hơi nhíu mày mà gật đầu, và cũng chạy nhanh trở về xách ba lô lên mà đi.

Năm người bọn họ, Trần Gia Hân và bạn học nữ nhu mì tên Tống Thêu là lớp 10, Nguyễn Giai là lớp 11, bạn nam cùng tỉnh với cô bạn thổ hào Nguyễn Giai là Kiều Phong lớp 12, bạn nam người địa phương tên Tiếu Nhất Ngôn là lớp 11.

Kiều Phong năm nay đã 19 tuổi, từ nhỏ đã đi theo trưởng bối trong nhà để học tập thư pháp. Lần này cậu ta đề nghị đi Vườn Phan Gia chính là muốn tìm một bộ tranh chữ để làm quà sinh nhật cho mẹ mình.

Hội đồng đã phát 800 nguyên tiền thưởng cho giải nhất, giải nhì 500 nguyên, và giải ba 200 nguyên.

Hơn nữa trường học còn phát cho Trần Gia Hân 1000 nguyên, lúc này toàn bộ đều ở trong ví cô.

Mục tiêu kiếm tiền của Trần Gia Hân cũng không ở chỗ này, nhưng đối với độ nổi tiếng của Vườn Phan Gia thì cô cũng đã hướng tới từ lâu.

Hàng năm người đi xe tới Vườn Phan Gia để bày bán rất nhiều. Nghe nói nơi này còn có chợ đen, đến nửa đêm mới bắt đầu, trời không sáng liền không thu quán.
« Chương TrướcChương Tiếp »