Nam nhân trung niên: “Ba tấm đồ án này là đồng tiền thời nhà Triệu, gồm hai cái phổ thông và một cái hiếm có. Nhưng có phải thật sự hay không thì cần nhìn vào vật thật mới có thể biết rõ. Vì mấy tấm đồ án này đều là mô phỏng nên dễ bị sai lắm.”
Trần Gia Hân đỏ mặt lên, muốn giải thích một chút nhưng cuối cùng không thể hé răng nói ra được lời nào.
Nam nhân trung niên: “Nếu cô bé tin tưởng chú thì có thể đưa cho chú nhìn xem thử!”
Ông ta tự giới thiệu mình là phó giáo sư môn lịch sử trong trường đại học của tỉnh, chuyên về ngành văn tự cổ đại.
Phó giáo sư Trương: “Cháu trai của chú cũng bằng tuổi cháu, và nó cũng thích đi chợ đồ cổ để mua đồng xu. Chuyện này không sai khi cháu mượn thứ này để học tập, nhưng nếu cháu muốn mượn thứ này để phát tài thì không tốt đâu.”
Phó giáo sư Trương ăn nói nhỏ nhẹ khuyên bảo Trần Gia Hân không thể đem hy vọng kiếm tiền ký thác vào việc nhặt của hời được. Vì ở độ tuổi của cô thì việc học tập mới là nhiệm vụ quan trọng nhất.
Trần Gia Hân: “Cháu biết rồi ạ, chỉ là có chút tò mò thôi chứ về sau cháu sẽ không làm như thế nữa.”
Phó giáo sư Trương: “Cũng không phải cháu không thể làm như vậy, nhưng cần chờ đến khi cháu lớn thêm một chút nữa mới được. Chơi tiền cổ là rất phí tiền, mà cháu còn đang là học sinh nên chưa có nguồn thu nhập của riêng mình. Nếu tiến vào con đường này quá sớm thì đối với cháu sẽ không tốt. Nhưng nếu cháu chỉ cảm thấy có hứng thú muốn hiểu biết về phương diện này thì có thể tới thư viện trường chú để đọc sách, và cũng có thể nghe một chút những buổi toạ đàm từ các giáo sư.”
Phó giáo sư Trương nói vài câu rồi không nói nữa, ông ta chỉ đối chiếu theo tờ giấy in kia rồi từ hai quyển sách tìm ra hình ảnh tương ứng để giúp Trần Gia Hân phân biệt.
Phó giáo sư Trương: “Thời gian không còn sớm nữa, mà buổi chiều cháu còn phải đi học. Không bằng như vậy đi, cháu đưa thẻ học sinh cho chú và chú sẽ giúp cháu mượn hai quyển sách này. Khi nào cháu muốn lấy sách thì liền gọi điện thoại cho chú, định tốt thời gian để trao đổi ở đây là được. Cháu thấy thế nào?”
Ban đầu Trần Gia Hân định làm cho chú Bân một cái thẻ mượn sách, nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì đã gật đầu đồng ý.
Hiển nhiên phó giáo sư Trương đối với ngành đồ cổ này rất quen thuộc, hơn nữa giáo viên môn lịch sử sẽ có nhóm riêng. Nếu đồng xu trong tay cô là thật thì nói không chừng cô có thể nhờ vị phó giáo sư Trương này bán đi. Đừng nói là 3 vạn hay 5 vạn nguyên, chỉ cần 1 vạn hay 2 vạn nguyên thì cũng quá được rồi.
Phó giáo sư Trương viết tên và số điện thoại của ông ta cho Trần Gia Hân, sau đó lại dẫn theo cô đi đăng ký mượn sách. Xác định cô và chú Bân đã lái xe đi rồi thì ông ta mới trở lại thư viện để tiếp tục đọc sách.
Lưu Bân: “Người vừa rồi là ai vậy Gia Hân?”
Lưu Bân lo lắng mà nhìn cháu gái một cái, anh ta sợ cô gặp phải người có ý đồ xấu với cô.
Trần Gia Hân: “Là phó giáo sư Trương trong trường đại học của tỉnh ạ! Ông ấy chỉ giúp cháu mượn sách thôi!”
Trần Gia Hân tự nhận mình rất có mắt nhìn người, cho nên vị phó giáo sư Trương này và những giáo viên mua danh chuộc tiếng sẽ có sự khác biệt rất lớn về khí chất.
Từ cách ông ta nói chuyện cho đến hành vi cử chỉ là cô đã có thể phân biệt ra được. Sẽ có người mang lòng lang dạ sói, nhưng dù sao cũng là số ít. Hơn nữa Trần Gia Hân cũng không phải là một người không hiểu chuyện. Ánh mắt của một người nam nhân có liêm chính hay không thì cô vẫn có thể phân biệt ra.
Phó giáo sư Trương đơn giản phán đoán hai đồng xu trên tay cô là “Trinh nguyên thông bảo” và “Nguyên quang trọng bảo”. Nhưng giá trị của hai đồng xu này cũng không được định giá rõ ràng, bởi vì chỉ có thể dựa theo nhu cầu của người mua để bọn họ nguyện ý bỏ ra bao nhiêu tiền.
Trần Gia Hân suy nghĩ một lát, cô quyết định để cho chú Bân và Tôn Siêu mang hai đồng xu này đi tìm phó giáo sư Trương. Hiện tại cô cũng chỉ có thể đánh cuộc vào nhân phẩm của phó giáo sư Trương mà thôi. Rốt cuộc chuyện cầm đồ cổ ra bán ngoài thị trường thì bọn họ không có am hiểu, nên sẽ không vững chắc bằng phó giáo sư Trương bên kia.
Sau khi quyết định xong, Trần Gia Hân cũng không tiếp tục hao phí tâm tư về chuyện này nữa. Bây giờ cô vẫn chưa chú tâm đọc sách, mà mắt nhìn đã thấy đoạn thời gian tới lại muốn thi cử rồi, nếu thi cử quá kém thì sẽ rất mất mặt.
Ngẩng đầu nhìn Vệ Trung một chút, Trần Gia Hân nhìn thấy anh ta đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Trong mắt và trong lòng của Vệ Trung chỉ có đề thi và làm đề thi, có cảm giác như anh ta đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi vậy.