Chương 4: Gợi Ý Cho Mẹ

Đừng nghe lời nói ba hoa chích chòe của chú Trần Gia Hân, nhưng thật ra trong lòng anh ta cũng rất ham hố. Sau khi nghe lời đề nghị hết sức chân thành này từ cháu gái, ánh mắt Lưu Bân liền sáng lên và dâng trào cảm xúc. Nhưng khi quay đầu lại và nhìn thấy sắc mặt đen ngòm của anh rể, trong lòng anh ta có chút ngượng ngùng.

Buổi chiều, cha Trần Gia Hân phải đi làm, sau khi dặn dò con gái đừng chạy lung tung, ông ấy thay đổi bộ đồ lao động và đi đến nhà máy. Ông để vợ và em vợ mình ở nhà tự đưa ra quyết định cuối cùng.

Nhìn thấy anh rể đã rời đi, Lưu Bân lại gần Trần Gia Hân và thì thầm hỏi ý kiến: “Gia Hân, cháu nói cho chú biết, tin tức này có phải là sự thật hay không?”

Trần Gia Hân nói: "Đó là sự thật! Dì của một người bạn cùng lớp của cháu ở Thị trấn Hồng Tinh, bọn họ ngoại trừ có mấy nhà xưởng phải chuyển dời ra bên ngoài, nghe nói còn tìm được quan hệ để thuê một mảnh đất lớn nhằm xây dựng nhà kho, thời hạn thuê là 50 năm. Tiền thuê hơi đắt, 15 vạn nguyên một năm và trả trong một lần."

Trần Gia Hân biết được thông tin về khu đất thuê từ các báo cáo. Mấy khu đất công nghệ cao đó ban đầu được vẽ vời ra như vậy, để sau khi chuyển giao qua lại nhằm vỗ béo rất nhiều người. Cô cũng không mơ tới chuyện này, bởi vì gia đình cô muốn bỏ ra 8 vạn nguyên để mua một căn nhà phúc lợi thì cũng đều thương gân động cốt, không biết kiếm đâu ra!

Nếu như Trần Gia Hân trọng sinh sớm hơn hai năm, cô sẽ có thể mua cổ phiếu và bắt đầu kinh doanh riêng, vì hiện tại thị trường chứng khoán vẫn có thể kiếm được một chút lợi nhuận, nhưng nếu muốn đạt đến trình độ khoanh tay vẫn kiếm ra tiền thì không thể nào. Thử nghĩ xem, sau khi huyền thoại thị trường chứng khoán tan vỡ, ngành bất động sản đã trỗi dậy suốt mười năm, vậy cô thật ngu ngốc nếu không đi ăn một miếng bánh kem này.

Lưu Bân hỏi: "Vậy cái nhà máy kia có giá bao nhiêu?

Trần Gia Hân liếc nhìn chú trẻ của cô một cách kỳ lạ và nói: “Làm sao cháu biết được? Nếu như chú quan tâm, chú có thể trực tiếp đi hỏi thăm về nó. Ông ngoại hồi đó cũng làm về máy móc, cho nên chú cũng biết cách phân biệt mà!”

Lưu Bân ngồi một lúc, sau đó anh ta dẫn chị gái ra ngoài nói thêm vài câu, rồi cuối cùng vội vàng rời đi.

Ngay sau khi em trai rời đi, mẹ Trần Gia Hân bắt đầu quở trách con gái.

Trần Gia Hân bất đắc dĩ nói: “Mẹ ơi! Con biết mẹ muốn giúp chú, nhưng mẹ có bao giờ nghĩ rằng mẹ còn có gia đình của mình hay không? Cha và con thì không cần mẹ lo, nhưng ông bà nội thì sao? Con biết bà nội có thành kiến với mẹ, nhưng mẹ cũng không nên để nhược điểm của mình bị người khác nắm như thế!"



Mẹ Trần Gia Hân không đọc quá nhiều sách, bà ấy chưa tốt nghiệp cấp hai thì đã bị bà ngoại cho nghỉ học. Trước hai năm khi nhà máy của bên ngoại bị phá sản, bà ấy đã nghỉ việc ở nhà, nên bà ấy phải dựa vào những công việc lặt vặt để kiếm tiền. Cũng vì chuyện này mà bà nội của Trần Gia Hân đã chế nhạo mẹ cô, bà nội châm chọc rằng mẹ cô được nuôi sống là nhờ chính con cái của mình.

Trần Gia Hân hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ làm một công việc gì đó không?”

Cô cảm thấy mẹ mình ở nhà rất nhàn rỗi, nên muốn kiếm cho mẹ mình một công việc gì đó, để bà nội không còn có thể trách móc mẹ cô là ăn không ngồi rỗi nữa.

Mẹ Trần Gia Hân nghẹn ngào nói: "Mẹ… mẹ còn có thể làm gì khác hả con?"

Mẹ Trần Gia Hân cũng cay đắng trong lòng, bởi vì bà không có học thức và cũng chẳng có kỹ năng. Dù bà muốn làm việc cho một ông chủ tư nhân nhưng lại không có ai muốn tuyển bà. Ngoài công việc giữ trẻ ra bên ngoài, bà cũng chỉ có thể làm công việc lau dọn vệ sinh mà thôi. Nhưng trong nhà vẫn còn ba người cần bà chăm sóc, nên bà lo lắng đến mức đêm không ngủ được, ngậm ngùi trong lòng mà không thể nói ra.

Trần Gia Hân gợi ý: “Vậy mẹ hãy thuê một cửa hàng nhỏ bên cạnh trường học của con để mở một cửa hàng văn phòng phẩm được không?”

Vừa nghe con gái muốn để mình kinh doanh, mẹ Trần Gia Hân liền cảm thấy lúng túng, nói: "Như vậy không được! Mẹ không thể làm được đâu! Thôi thì để mẹ đi lau dọn vệ sinh cho người ta trước nhé?"

Trần Gia Hân thở dài, nhìn tính tình ủ rũ của mẹ mình làm cô rất lo lắng. Không phải cô coi thường công việc dọn dẹp vệ sinh, nhưng có nhiều công việc nhẹ nhàng hơn để kiếm tiền, vậy tại sao phải chọn việc làm bảo mẫu hay lau dọn vệ sinh cho người ta làm gì? Xét cho cùng là do nhà mình nghèo nên mẹ cô mới không có tự tin kiếm tiền.

Sau khi nhận ra điều này, Trần Gia Hân đã thay đổi chủ đề: "Em trai con đâu rồi ạ? Sao con không thấy em ấy?"

Mẹ Trần Gia Hân vừa dọn dẹp nhà cửa vừa hờ hững nói: "Chẳng phải do con bị thương hay sao? Ba con đã gửi em ấy tại nhà bà nội hai ngày, cuối tuần này sẽ đón em ấy về. Được rồi, con ngủ một lát đi! Nếu thật sự không muốn ngủ, vậy con ngồi đọc sách một lát cũng được. Mẹ đã hẹn anh họ của con đi đến chợ hàng hóa tại Bắc Thành để mua một số thứ."