Tiết thứ tư là tiết của chủ nhiệm lớp, thầy giáo Triệu mang bộ mặt đen xịt đi vào lớp. Lần này thầy ấy không nói đến việc học, mà là nói về tiền căn hậu quả của sự kiện phóng hỏa kia.
“Đáng lẽ chuyện này thầy không nên nói cho các em nghe, nhưng các em đều đã 16 - 17 tuổi rồi, vẫn nên có chút quan niệm về thị phi thiện ác. Chiều nay họp lớp với chủ đề chính là, làm thế nào để trở thành một công dân tuân thủ luật pháp.”
Thầy giáo Triệu không có tâm tình giảng bài, nên thầy ấy đã phát đề ra cho các học sinh làm, còn chính mình thì ngồi trên bục giảng viết không ngừng vào vở.
Một tờ đề này có lưu lượng không lớn, nghiêm túc mà làm thì 25 phút là có thể hoàn thành. Thời gian còn lại có thể trao đổi, hoặc là vụиɠ ŧяộʍ làm bài tập môn khác.
Trần Gia Hân liếc mắt nhìn xem bốn phía, sau đó cô lấy ra bài văn và bắt đầu sửa chữa những chỗ cuối cùng.
Sửa xong Trần Gia Hân sẽ đưa cho cô giáo dạy văn xem một chút, nếu không có vấn đề thì cô sẽ sao chép lên bản thảo chuyên môn, rồi sẽ có hội đồng đến thu.
Trần Gia Hân chọn đề và lập dàn ý đều phi thường độc đáo, cô giáo dạy văn ôm kỳ vọng cực lớn đối với cô. Cô giáo còn nói nếu không có gì ngoài ý muốn, giải nhất quốc gia thì cô giáo không dám cam đoan, nhưng giải nhì quốc gia thì cô giáo khẳng định Trần Gia Hân nắm chắc.
Cũng bởi vì cô giáo dạy văn đã âm thầm liên hệ để cho đại bộ phận thời gian trong tiết tự học của Trần Gia Hân đều đem đi viết văn. Thầy giáo Triệu cũng không nói Trần Gia Hân cái gì, mà chỉ yêu cầu cô mỗi ngày phải nghiêm túc hoàn thành bài tập là được.
Viết xong một chữ cuối cùng, Trần Gia Hân thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô cất đi cuốn vở rồi lấy ra bộ đề vật lý để bắt đầu ôn tập.
“Gia Hân, bài này cậu có thể làm được không?”
Bạn học nữ ở sau chọc chọc cánh tay Trần Gia Hân, để hỏi một chút về câu hỏi lớn cuối cùng trong đề.
Câu hỏi này thật ra rất đơn giản, nhưng đề mục lại khá mẹo. Chỉ cần hiểu đề cho đúng thì việc giải đáp tính toán căn bản là không có một chút khó khăn.
Thầy giáo Triệu không phản đối học sinh ở trong lớp trao đổi, nhưng thầy ấy yêu cầu không được ầm ĩ. Cho nên Trần Gia Hân liền xoay người lại cùng nhau lẩm nhẩm lầm bầm với bạn học nữ kia. Thầy giáo Triệu cũng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi không hề để ý tới.
“Mình nói như vậy cậu nghe có hiểu không? Bài này đã biết điều kiện đó rồi thì chỉ yêu cầu suy luận ra điểm này là được. Sau khi suy luận ra liền rất dễ giải đáp. Các thứ khác nói ra trong bài đều muốn làm lẫn lộn ý nghĩ của cậu thôi, không cần quan tâm đến chúng. Tốt nhất cậu phải học được cách viết dàn ý, như vậy cậu sẽ liền rõ ràng!”
Trần Gia Hân giảng giải xong liền để lại cả bản nháp cho bạn học nữ. Bạn học nữ ngồi cùng bàn với cô bỗng nhiên đoạt lấy bản nháp của cô để nghiên cứu.
Trần Gia Hân và Vệ Trung rất khác nhau, vì Vệ Trung chỉ cần xem đề mục là có thể giải được, sự logic và tư duy không gian của anh ta cực tốt.
Còn Trần Gia Hân vẫn cần phải viết viết vẽ vẽ ở bản nháp, cho nên tốc độ làm bài đều chậm hơn Vệ Trung rất nhiều.
Nhưng cũng nhờ vậy mà khi Trần Gia Hân giảng bài cho người khác, thì phương pháp này sẽ tương đối hữu hiệu. Còn khi Vệ Trung muốn giảng bài cho người khác thì anh ta liền làm cho người ta ngất xỉu. Bởi vì tính toán của anh ta nhảy số nhanh đến nổi không phải người bình thường có thể sánh được.
“Vệ Trung, tan học em đến văn phòng của thầy một chút. Còn các em khác nên làm cái gì thì làm cái đó, đừng có đi quản nhưng chuyện không nên quản.”
Thầy giáo Triệu kẹp bài soạn lại và hướng về phía văn phòng mình mà đi. Trước khi đi thầy ấy còn còn hùng hổ răn dạy hai bạn học sinh ưa thích bát nháo trong lớp.
Ban nhất có tình huống so với các ban khác đã tính là rất an tĩnh, nhưng hai vị bạn học vừa tan học thì lập tức nói thầm vài câu. Đương nhiên đều bị thầy giáo Triệu nghe được và thoáng chốc cả hai đều cúi đầu đọc sách, trầm lặng cực kỳ.
Vệ Trung cầm tờ đề đuổi kịp thầy giáo Triệu, cả hai thầy trò rời đi lớp học hai ba phút thì mới có bạn học oán giận nói nhỏ một câu.
Trần Gia Hân và lớp trưởng liền cầm bài viết văn chạy một mạch đi tìm cô giáo dạy văn. Đến khi cô và lớp trưởng trở lại lớp học thì liền nhìn thấy cô giáo dạy tiếng Anh đang phát giận.
“Sao lại thế này?”
Trần Gia Hân ngồi trở lại vị trí và viết mấy chữ lên giấy nháp để hỏi bạn học ngồi cùng bàn.
“Có người chạy đến nói gì đó với cô giáo dạy tiếng Anh.”
Bạn học ngồi cùng bàn cũng không rõ lắm rốt cuộc tại sao lại như thế này. Hình như là có bạn học ban hai chạy tới nói bậy một hồi với cô giáo dạy tiếng Anh.