Cô Trần Gia Hân đanh đá nói: “Ôi, chị dâu đang làm ăn à? Ngăn em làm gì vậy chị dâu? Cháu của chị đang làm bài tập nên vừa lúc cần dùng vài thứ, dù sao chị cũng bán hàng không được mà, chi bằng cho cháu của chị dùng đi!”
Trần Gia Hân đứng sau lưng mẹ nhìn dì cô một cách bối rối. Sau khi thay đổi góc nhìn, cô mới phát hiện, dì cô trước kia nhìn qua cũng khôn khéo lợi hại, giống như rất dễ làm cho người ta không nói được lời nào, nhưng bây giờ khi muốn chiếm tiện nghi mà còn làm bộ dạng như cho người ta ân huệ. Chẳng lẽ cô ba đã lâu không dùng đầu óc nên não bộ bị héo đi rồi chăng?
Mẹ Trần Gia Hân nói: "Xin lỗi em, mặc dù chị bán ở đây không tốt lắm, nhưng cũng không lo sẽ bán không được. Em cũng biết gia đình chị không có tiền, tiền làm ăn nơi này đều phải mượn của chị họ bên chị. Như vậy đi, nếu cháu của chị cần dùng thì chị sẽ tính giá gốc cho em. Vậy em muốn bao nhiêu cái?"
Mẹ Trần Gia Hân chưa từng có quan hệ tốt với cô em chồng này, nên bà nhất định không muốn cho không cô ba, vì cô ba rất thích lợi dụng người khác. Chuyện lợi dụng người khác thì không nói, nhưng cô ba còn hay bắt bẻ đồ của người khác không tốt. Nếu không nể mặt chồng mình thì mẹ Trần Gia Hân đã mắng cô ba từ lâu rồi.
Khi mẹ Trần Gia Hân nói rằng bà vẫn cần thu tiền, cô ba liền trợn tròn mắt vì không thể tin được.
Cô Trần Gia Hân nói: "Chị muốn lấy tiền mua đồ của cháu mình sao? Chị đang bị tiền làm mờ mắt rồi đó!"
Mẹ Trần Gia Hân không quan tâm đến lời của cô ba, dù sao cô ba cũng không được phép động vào đồ của bà: "Ai bị tiền làm mờ mắt thì chưa biết nha! Em đến đây để làm gì, nói nhanh lên vì chị còn phải bán hàng.”
Cả hai đang nói chuyện thì bỗng có hai bạn học sinh tiểu học lại đây mua bút và cục tẩy, còn lật xem giấy dán.
Cô Trần Gia Hân đã muốn nổi điên, nhưng cô ba còn chưa lên tiếng thì đột nhiên nhìn về phía Trần Gia Hân bên cạnh với vẻ mặt lạnh nhạt. Ánh mắt cô ba có chút tà ý, sau đó cô ba liền lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng Cô Trần Gia Hân hừ một tiếng rồi xách theo giỏ rau xoay người rời đi.
Mẹ Trần Gia Hân phỉ nhổ, sau đó bà bảo Trần Gia Hân mau đến lớp để kịp tiết tự học buổi tối: “Người này càng ngày càng không đúng mực. Buổi tối con đừng ở bên ngoài chơi nhởi mà về nhà sớm một chút, mẹ sẽ nấu mì sợi cho con làm bữa ăn khuya nhé!”
Sau tiết tự học buổi tối Trần Gia Hân còn phải tiếp tục học tiếp ở nhà, và làm thêm các loại đề thi, nếu cô không ăn một chút gì thì cơ bản là sẽ bị đói không học nổi. Vì Trần Gia Hân cũng không kén ăn, nên mẹ cô làm món gì thì cô ăn món đó, chỉ là cô có chút lo lắng dì cô sẽ đi tìm cha cô để nói chuyện thị phi.
Mẹ Trần Gia Hân thấy cô lo lắng nên an ủi nói: “Dì con là cái dạng tính tình gì thì người trong nhà đều biết! Yên tâm đi, cha con sẽ không nói gì đâu, nhiều nhất chỉ là bảo mẹ đưa chút văn phòng phẩm cho em họ con thôi.”
Tất nhiên mẹ Trần Gia Hân sẽ không đưa đồ qua mà không lấy tiền, vì hiện tại bà đã nắm chắc phân lượng của mình với chồng. Lại nói, bà cũng không thể trấn an cô em chồng này chỉ bằng một chút văn phòng phẩm như vậy được. Nếu chồng bà muốn lui một bước thì bà có thể tiến mười bước!
Tiết tự học buổi tối được ba lớp đứng đầu thống nhất học tại hội trường, có giáo viên đến giải đáp nghi vấn. Còn các ban khác đều học tại lớp của mình, cơ bản chỉ là làm bài tập, và ngẫu nhiên sẽ có giáo viên đến lớp để giảng một chút các dạng bài tập nào đó mà ban ngày chưa giảng xong.
Các mặt khác thì không nói, nhưng ba ban đứng đầu có thái độ học tập vẫn tương đối nghiêm chỉnh. Hơn nữa cả ba ban học cạnh nhau, nên ở giữa sẽ có một sự kiềm chế lẫn nhau. Nếu bạn nào dám phá hư kỷ luật của lớp học thì sẽ bị giáo viên phê bình, và toàn ban đều sẽ có ý kiến.
Trần Gia Hân làm xong toàn bộ bài tập của tiết tự học buổi tối thì cô liền bắt đầu viết văn.
Còn Vệ Trung ngồi bên cạnh cô thì đã làm xong hai đề thi trắc nghiệm môn vật lý, sau đó đối chiếu đáp án đằng sau và bắt đầu làm tiếp đề thi thứ ba.
Nhìn thấy Vệ Trung làm chính xác toàn bộ đề thi môn vật lý, Trần Gia Hân cảm thấy nếu anh ta học ở một trường học khác, chỉ sợ Vệ Trung sẽ được tuyển đi tham gia thi giải môn vật lý. Nhưng đáng tiếc, mục tiêu duy nhất của trường bọn họ chính là thi đại học, các mặt khác sẽ không đề cập tới.
Còn việc thi giải viết văn cũng chỉ để chiếm dụng thời gian rảnh của các học sinh mà thôi. Nếu thật sự để cho học sinh thi viết văn thì đều có thể bị giáo viên môn văn mắng đến không dám ngẩng mặt lên.