Chương 47: Có Còn Hơn Không

Tô Nhuyễn định mua dụng cụ và vật liệu ở đây.

Để làm vòng tay khá đơn giản, lợi nhuận nhiều nhưng dễ bị nhái hàng, hiện giờ vẫn chưa có mấy người quan tâm đến thương hiệu của sản phẩm nên có muốn làm mấy đồ thủ công kiếm tiền, đợi khí tích góp đủ rồi mới đăng ký thương hiệu.

Vì đây là hàng vỉa hè nên cô chỉ mua mấy đồ mạ vàng, bạc giá rẻ , đắt nhất là bộ dụng cụ. Sau đó Tô Nhuyễn đến đầu hẻm mua thêm những hạt nhựa trẻ con hay chơi để trang trí thêm cho vòng tay hoặc mấy đồ linh tinh.

Trước khi đi, cô thấy một chuỗi phật châu, một văn tiền một chuỗi, tuy không xịn nhưng chế tác ổn, sờ bề mặt gỗ khá mịn nên cô vẫn mua.

Có còn hơn không.

Đống đồ nhỏ này đã khiến cô tốn mất một trăm năm mươi tệ, bây giờ cô khá nhớ kho đồ của mình.

Hoặc nếu mua đồ ở chỗ chợ Nghĩa Ô, tất cả chắc chỉ mất tầm sáu mươi đến bảy mươi tệ thôi mà đồ lại đẹp hơn nhiều.

Rất tiếc là bây giờ cô không có thời gian, chắc chỉ có thể chờ đến cuối năm cô sẽ đến thành phố Thân, mua thêm đồ ở chợ Nghĩa Ô về.

Mua bán mọi thứ xong thì đã đến năm giờ, Tô Nhuyễn đi đến khu nhà dành cho công nhân viên của trường cấp ba Đông Lâm.

Chỗ đó đối diện với trường học , là toà nhà sáu tầng màu trắng xám, Tô Nhuyễn đi đến, đúng vào giờ tan học, trên đường toàn là học sinh mặc đồng phục đeo cặp sách.

Tô Nhuyễn tìm được nhà của Lý Nhược Lan, cô chờ ngoài cửa, lúc sau có cậu bé tầm mười ba, mười bốn tuổi cùng bạn đi học về.

Cậu ta nói với giọng vui vẻ: "Tý đến nhà tớ chơi nhé?"

Bạn học bên cạnh hỏi: "Mẹ cậu cho chơi à?"



Cậu ta cười: "Mẹ tớ không có nhà, sáng mai mới về cơ."

Tô Nhuyễn nhìn cậu ta đang khoe "Mẹ tới không có nhà", cô nở nụ cười, tuy vẫn còn nhỏ nhưng đây đúng là đứa em trai cùng mẹ khác cha Ngô Thiếu Thời, tính cách của cậu ta không khác mấy so với hai mươi năm sau.

Kiếp trước khi cô bị bệnh, Ngô Thiếu Thời cùng Lý Nhược Lan đến thăm cô, lúc đầu cô không vui lắm khi thấy em trai vì sợ giẫm phải vết xe đổ khi ở cùng mấy chị em nhà họ Tô, cô cũng không giỏi giao tiếp khi ở chung với anh chị em.

Nhưng khi ấy cậu ta đã ba mươi tuổi mà tính tình vẫn trẻ con, như đã quen cô lâu rồi, chắc do huyết thống nên họ cảm thấy vô cùng thân thiếu, cậu ta kể rằng hồi nhỏ luôn muốn có chị gái, vì anh trai luôn đánh mình.

Lúc cậu ta nói nghe có vẻ oán giận nhưng ngữ điệu thân thiết, rõ ràng là hai anh em ở chung khá tốt.

Tô Nhuyễn đang hồi tưởng, chợt nhìn thấy một chàng trai cao ráo, dung mạo anh tuấn, nho nhã đi đến nói: "Mẹ không có nhà nhưng còn có anh nhé.”

Mặt cậu ta biến sắc, quay lại nhìn chàng trai, giọng nói hơi run: “Anh, sao anh đã về rồi?”

Chàng trai này chắc là anh trai Ngô Thiếu Dục mà Ngôi Thiếu Thời hay nhắc đến.

Ngô Thiếu Dục cười, ánh mắt lộ rõ vẻ nguy hiểm: "Mẹ dặn anh, kiểm tra bài tập về nhà của em đã làm xong chưa? Em vừa nói muốn làm gì cơ?"

“ Anh ơi. Đừng mà. Đừng đối xử với em như thế.” Ngôn Nhất Thời ôm eo chàng trai làm nũng, lại bị đánh cho một cái vào đầu.

Tô Nhuyễn cười rồi rời đi, đúng là không nên quấy rầy cuộc sống của họ.

Ngô Thiếu Dục nghi ngờ nhìn bóng dáng cô gái vừa đi, Ngô Thiếu Thời để ý thấy vẻ mặt của anh ta: "Anh?"

Ngôn Thiếu Dục bình tĩnh lại, cười nói: " Không có chuyện gì."